Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 652
Cho đến khi toàn bộ linh khí trong không gian này cũng không khác biệt lắm với bên ngoài thì Tân Trạm mới một lần nữa mở to måt.
Một luồng sáng đột nhiên hiện lên.
Tân Trạm đưa tay ra cảm nhận một chút, một luồng linh khí màu xanh sầm, giống như một con rắn độc nhỏ đang vờn quanh cánh tay anh.
Vạn Luyện chi khi đã đạt tới tầng mười
Lúc này anh có cảm giác như sức mạnh của mình đã tăng mạnh, cộng thêm sự trợ giúp của Vạn Luyện chi khi thì mình chắc chắn có thể đánh được với một cường giả khác.
Chỉ có điều việc đầu tiên Tân Trạm muốn làm lúc này là có thể thoát ra khỏi nơi này.
Công pháp lại được chuyển đổi, lần này Tân Trạm bổ sung nốt một tia linh khí vào nơi cần thiết.
Lập tức, cơ thể anh bộc phát ra ánh sáng vàng chói lóa, không gian xung quanh cũng bắt đầu chấn động không ngừng.
Trên không trung ở ngoại ô phía bắc của La đô… Dường như bầu trời xanh cảm thấy được điều gì đó.
Bầu trời ban đầu còn vô cùng sáng sủa lúc này lại dày đặc mày đen, sau đó là sấm sét vang dội.

“Am! Am!”
Một luồng sét to xuyên qua mây mù dày đặc, vang rền rơi xuống trên dãy núi phía xa.
Cả dãy núi rung lên, trong sơn động thì mấy hòn đá nhũ phải đứt gãy.

“Chuyện gì vậy?”
Tôn chủ và Gerom đều không thể nghĩ ra được là có chuyện gì.
Sau đó là lại kiếp thứ hai.
Sau đó là luồng lôi kiếp thứ ba, thứ tư.

Bầu trời không ngừng gào hết, giống như vô cùng phần nội
Từng luồng sấm sét bổ xuống tạo thành một cái hố lớn ngay dãy núi “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Gerom đã choán vắng rồi.
Đỉnh đầu anh ta đột nhiên sáng lên, ngẩng đầu lên thì thấy cái sơn động này đã bị bổ một nhát thủng một chỗ.

Mà lúc này bên ngoài đang tràn ngập mây đen, sấm sét đi đùng, vô số ánh chớp màu đỏ đang xẹt sáng trong những đám mây màu xám.
Hình ảnh này nhìn như tận thế vậy.

“Là thiên kiếp, là ai đã dẫn phát thiên kiếp?
Sắc mặt Tôn chủ trắng bệch, ông ta không thể nào lý giải được.
Ông ta nhìn từng tia chớp không ngừng lớn ra trước mắt.
Ông ta vội vàng nề đi.

“Ram ram!”
Luồng sấm sét tiếp theo cứ như vậy mà đánh lên Thông Thiên
Đỉnh.
Cả lò luyện đan dược rung lên, sau đó rơi xuống đất.
Gương mặt Tôn chủ đỏ lên, rồi đột nhiên phun ra một búng máu.
Dương như đã tìm ra thủ phạm thực sự rồi, lôi kiếp cứ nhằm vào một chỗ, không ngừng bổ ra chỗ có lò luyện đan dược.

“Thế này là là luyện đang được độ kiếp sao?” Tôn chủ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, ông ta còn chưa luyện chế đan dược.

“Không đúng, là thứ ở trong lò luyện, là thằng nhóc Tần Trạm “Tháng này điên rồi, lại còn đột phá tu vi trong lò luyện đan dược!”
Cuối cùng ômh ta cũng hiểu có chuyện xảy ra.
Nhưng ông ta không thể nào ngờ được rằng thằng nhóc bị mình luyện hóa còn dám làm chuyện này!
Tôn chủ phun máu, cơ thể càng ngày càng uể oải.
Tính mạng của ông ta và cái lò này có liên quan đến nhau.

Nếu như cái lò này bị phá hỏng thì ông ta cũng phải chết.
Tôn chủ không còn cách nào khác, chỉ có thể vận chuyển linh lực của mình để đối chọi với thiên kiếp.

“Muốn dùng cái này để ta phải thả mì ra ư, đừng mơ” Tôn chủ het to.

“Cải lôi kiếp này hình như không ép được đối phương mở ra là luyện rồi.

Chắc tại chúng ta sẽ không thất bại chứ?” Trong lúc đó Phù Ma nóng nảy hỏi.

“Đừng có lo, tôi đang cho ông ta thêm chút nữa.” Tần Trạm cười “Định cản thiên kiếp của tôi ư, ông ta không làm được đâu.

nói.
Tần Trạm cũng không phải là một võ giả bình thường, thiên kiếp của một người tu tiên mạnh hơn của một võ giả rất nhiều lần.
Anh mở không gian trữ vật ra, lấy ra một năm linh dược, xuất hiện giữa không trung.
Sau đó Tân Trạm lại như là cơn sóng biển nuốt hết những thứ này vào trong.
Luyện hóa dược vật, sau đó điên cuồng tu luyện.

Một hành động nhỏ của Tần Trạm thôi cũng rất dễ gây ra phản ứng.

“Đùng đùng!”
Bầu trời phát ra tiếng cuồng phong gào thét càng ngày đáng sợ.

Tiếng sấm sét kinh thiên động địa gần như muốn bao trùm cả thiên hạ.
Nó cảm thụ được, tu tiên giả ở bên dưới khi đang độ kiếp còn dám tiếp tục nâng cao tu vi
Đây là một sự sỉ nhục của thiên đạo
Kết quả là, sau một hồi giảng co, thì một tia lôi kiếp thô to màu đỏ sậm lóe ra màu hào quang đỏ thầm tựa như lấy xuống để bổ vào đầu con rồng lớn màu đỏ, quanh thân còn quấn cả đống dây điện, va xuống dưới lò luyện đan dược.
Con rồng này còn chưa kịp tiếp cận thì Tôn chủ đã bị luồng hơi thở này ép cho phun ra máu tươi.
Ông ta rất muốn đứng vững nhưng không thể chịu được.
Mắt thấy con rồng đó muốn nuốt chửng luôn cả lò luyện.

Tôn chủ tức nổ đom đóm mắt, nhanh chóng mở lò luyện ra.
Con rồng sấm sét kia trong nháy mắt đã xông vào trong đó “Tần Trạm, coi như là luyện này không giết được mày, thì con rồng này có thể” Tôn chủ gào thét
Mà bên trong không gian lò luyện, Tân Trạm đột nhiên mở to mat, nhìn ra không trung “Toi.”
Tân Trạm nhảy lên một cái, trong tay đang cầm kiểm Thanh Đồng, lao đi không do dự, anh đón con rồng sấm sét mang thiên kiếp.

“Đạo phong ấn thử nhất, mới”
Tần Trạm hét lớn, kiếm Thanh Đồng rung lên, lão nhị Hắc để lại bảy lời phong ấn, rồi đột nhiên đạo thứ nhất mở ra.
Sức mạnh của kiếm Thanh Đồng lại được nâng cấp, phẩm chất cũng được thăng, giờ nó đã là trung phẩm Thiên giải.

“Chu thiên thập tam trảm! Thức thứ chín!”
Sau khi tu vị của Tân Trạm tăng lên, cuối cùng cũng đã có thể sức để sử dụng thức chứ chín.
Trảm thứ chín chỉ có một lần chém, nhưng lại mang tới sức mạnh vô cùng to lớn của cả hàng ngàn thanh kiếm.

Kiếm Thanh Đồng điên cuồng gào thét, ánh kiểm cũng lao tháng từ lưỡi kiếm mà ra, dường như nhát chém đó còn mang theo cả một con rồng, lao về phía con rồng sấm sét mang theo thiên kiếp.

“Uỳnh uỳnh!”
Hai luồng kiếm khí đụng độ vào nhau, không ngừng cần xé Cuối cùng cả hai biến mất.
Trên bầu trời, những đám mây màu xám dẫn tiêu tán, ảnh nâng lại một lần nữa chiều rọi cả trời đất.

“Chết rồi?” Tôn chủ hơi đờ đẫn nhìn về phía lò luyện.
Nhưng mà ông ta lập tức sợ mất mật vì một bóng dáng đang đi tới trước mặt ông ta.

“Tân Trạm, sao mày lại không chết.
Tôn chủ gần như muốn nôn ra một búng máu, ông ta không thể hiểu nổi, tại sao đến cả lôi long như thế cũng không thể giết được
Tân Trạm.

“Ông còn chưa chết sao tôi chết được?” Tần Trạm cười nói.

“Tron.”
Mờ hỏi lạnh chảy ròng ròng, lúc này trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ là hóa thành sương mù, nhanh chóng chạy trốn “Muốn chạy à, muộn rồi.”
Tân Trạm hừ lạnh.
Trừu Ma Tiên đột nhiên xẹt ngang qua.
Một tiếng rồi chát chúa chạm vào da thịt, Tôn chủ kêu thảm thiết, Trừu Ma Tiên không ngừng lina h hoạt xen ngang qua rồi quán lại thành hình tròn, vậy Tôn chủ ở trong
Vây Tôn chủ cao quý trong vòng dây của mình.

“Đừng đánh nữa, đứng đánh nữa”
Tôn chủ vô cùng đau đớn, quỳ trên mặt đất cầu xin.
Tân Trạm thả một chút linh khí ra, rút Trừu Ma Tiên lại.

“Hẳn là ông không phải là người đúng không.

Ông nói cha ta biết là ông ở đâu?”
Tần Trạm vẫn luôn cảm thấy hiểu kì với Tôn chủ này.
Thân thể Hoàn hồn, sẽ luyện các loại thuốc tả đạo, hơn nữa ông ta còn có cả lò luyện đan dược được để lại từ thời Thượng Cổ.
Thân phận của đối phương vô cùng thần bí.

“Kẻ hèn này chính xác không phải là nhân loại, mà là khí linh của lò luyện đan dược” Tôn chủ cay đăng nói.

“Khí linh, ông đến từ thời kì Thượng Cổ sao?” Tần Trạm tò mò “Rốt cuộc thi ở Thượng Cổ đã xảy ra chuyện gì?” hỏi.
Tân Trạm biết, nhân loại đi theo con đường tu tiên, đã từng có một thời cường thịnh, là chúa tể của thế giới này.

Nhưng sau đó không biết là chuyện gì đã xảy ra, những tu tiên giả dần dần biến mất, ngay cả linh khí cũng mỏng manh, thế giới này đã tới thời kì lụn bai.
Võ giả dần trở thành lực lượng gần như duy nhất tồn tại.

“Năm đó ta còn nhỏ tuổi, linh trí mới được sinh ra.” Tôn chủ hội tưởng nói: “Ta chỉ biết là Tông môn lỡ có một lần gặp phải đại họa do ông trời giáng xuống, toàn bộ Tông môn đều bị hủy diệt.

Ta cũng bị chôn sâu dưới mặt đất, vô số năm trôi qua, mới được cái tên
Gerom này đào lên
Tân Trạm lạc đầu, xem ra Tôn chủ này cũng không biết rõ những chuyện đã xảy ra năm đó
Cũng không hơn Vạn Luyện tông là bao, cũng vì một lần đại họa do thiên nhiên giáng xuống mà cả tông môn lần Tông chủ của nơi đó cũng giống như thế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui