Chương 654
“Tao không tin, không thể nào, Tôn Chủ rất mạnh mẽ.
Wilson điên cuồng lắc đầu.
Anh ta vô cùng phẫn nộ, mất thấy nhà họ Tăng sắp bị tiêu diệt rồi, thì Tân Trạm lại cứu vớt được tất cả.
Tan Trạm mặc kệ anh ta, lại đánh gãy tứ chi người này một lần nữa.
“Lần này để xem ai giúp được anh nối lại?” Ném Wilson đang không ngừng kêu rên vì bị thảo khớp tay sang một bên.
“Anh Trạm, cái bang kia thì sao?” Tùng Lực hỏi.
“Giết cả đi, còn anh thì đi nhận tài sản của bọn họ đi.
Tân Trạm đưa tay chộp một cái, đưa cho Tăng Lực đống giấy tờ văn bản liên quan đến bang Rắn Độc.
“Đã biết, anh Trạm.” Tăng Lực rất hưng phấn.
Anh ta vừa ăn được tài sản của bang Sói Hoang xong, sản nghiệp của dòng họ đã tăng thêm mấy lần, lần này cộng thêm cả tài sản của bang Rắn Độc nữa, thì bất kể là thể lực hay tài sản, nhà họ Tăng cũng đã tiến lên trở thành một dòng họ cao cấp rồi.
“Đúng rồi, giúp tôi tìm một biệt thự an tĩnh, tôi phải đi tu dưỡng cho tốt đã Tân Trạm nói.
Cứ đánh nhau nhiều như thế này, Tân Trạm cũng vừa mới đột phá cửu phẩm Nguyên Anh, cho nên cần nhiều thời gian hơn một chút.
Tăng Lực lập tức gật đầu.
Nhà họ Tăng ở La đô không chỉ có một chỗ bất động sản.
Anh ta đưa Tân Trạm tới một nơi phong cảnh tươi đẹp, dựa núi nhìn biển, trong nhà trang hoàng tinh xảo.
Tân Trạm đầu tiên là vận chuyển công pháp, tu luyện để cảnh giới Nguyễn Anh của mình càng thêm chắc chắn.
Sau đó anh lấy dược đỉnh ra.
Đây là lần đầu tiên Tân Trạm quan sát được đỉnh cẩn thận.
Toàn thân nó màu đen, dài hơn ba mươi cen-ti- mét, nhìn có vẻ xinh xan, nhưng vào rồi mới biết được bên trong thứ này có không gian lớn tới mức nào.
Phía dưới có ba chân cố định trên mặt đất, bên trên có hai năm tay.
Tổng thể là hình chữ nhật, nhìn thẳng từ trên xuống dưới có phong cách khác hoàn toàn so với các dược đỉnh mềm mại bây giờ.
Tần Trạm cầm trong tay, rất nặng, cho dù đã là cửu phẩm
Nguyên Anh nhưng cầm vẫn hơi phí sức.
Anh lấy kiểm Thanh Đồng ra, nhẹ nhàng đụng vào dược đỉnh, hai bên tiếp xúc tạo ra âm thanh thanh thủy, mà trường kiểm sắc bên lại không để lại được dấu vết nào trên đó.
“Tên kia từng nói thứ này là Thông Thiên Đỉnh, nghe rất kiêu ngạo, cũng không biết hiệu quả luyện đan dược của nó sẽ thế nào”
Tân Trạm suy nghĩ một lát rồi lấy ra vài cọng linh dược, cầm trong tay.
Anh hơi ngứa tay, định dùng mấy thứ này để thử lò luyện đan được một chút.
“Phù Ma, dùng cái được định thời Thượng Cổ này có gì khác với bây giờ?”
“Hỏi tôi làm gì, tôi có luyện đan dược đâu” Phù Mã đáp lại một “Chỉ là tôi cảm thấy cũng chẳng có gì khác nhau.
câu.
“Thử là biết.” Tân Trạm thả linh dược vào Thông Thiên Đỉnh, sau đó thổi linh hóa ra, bắt đầu làm nóng dược đỉnh.
“Có hơi kì lạ.
Trong quá trình luyện chế, Tân Trạm đột nhiên nhíu mày.
Có thể nói Tần Trạm luyện đan dược không đến nỗi nào, các loại thuốc anh đều có thể luyện chế trôi chảy.
Lần này anh chỉ luyện chế Tụ Linh đan bình thường mà thôi.
Nhưng khi dùng dược đỉnh này, rõ ràng là anh đã luyện hóa, nhưng lúc luyện chế thuốc lại phát hiện sự liên kết giữa mình và dược đỉnh rất ít, cũng không rõ ràng tình huống luyện chế thuốc trong đó như thế nào.
Nếu như không thể nằm giữ được bên trong đã có những biến hóa gì, thì không thể khống chế lửa được.
“Thế này là sao?” Tần Trạm không hiểu “Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện, đây hắn là cái mà Thượng Cổ gọi là độ phù hợp với dược sư” Lúc này Phù Ma đột nhiên nói.
“Cái gì là độ phù hợp”” Tân Trạm sững người ra.
Trước kia khi minh luyện đan dược không hề có thứ gọi là độ phù hợp.
“Loại dược đỉnh cực phẩm như thế này giống một thứ có linh tính.
Nó muốn có được sự thích hợp, và dược sư cũng phải thích ứng được với nó.
Chỉ khi nào cả hai thích ứng được với nhau, thì mới có thể luyện chế ra thuốc cao cấp được.”
Phù Ma tiếp tục nói: “Giống như khi tôi dạy cậu phù lục chi thuật, mặc dù cùng là cái phù lục, nhưng lần thứ nhất cậu vẽ sẽ có hiệu quả khác với khi nó đã hoàn mỹ.
“Nói cách khác, tôi nghĩ cử sử dụng thời gian dài, hiệu quả của được định này sẽ dần tăng lên
Tân Trạm hiểu ra.
“Rốt cuộc thi không phải độ phù hợp vẫn là một suy nghĩ trong đầu sao? Cứ như vậy là có thể thu phục được năng lực luyện hóa của dược đỉnh à?”
Tân Trạm đột nhiên có chút chờ mong.
Nếu như có thể luyện hóa hoàn mỹ, không biết nó sẽ như thế nào.
“Ha ha, lấy tài năng của cậu thì chắc phải đợi đến khi sông cạn núi mòn mất, nhưng nếu để tôi đây làm thì có lẽ mai là lấy được rồi.”
Phù Ma vừa khoác lác vừa không quên đả kích Tần Trạm.
“Ông già này.” Tần Trạm nhíu lông này, sau đó cười một tiếng.
“À này, ông nói phải chờ độ phù hợp cao, nếu tôi ném ông vào Thông Thiên Đỉnh thì ông có bị luyện thành tro không?” Tần Trạm hói.
Phù Ma lập tức run lên không nói.
Cái tên nhóc con đáng chết này, mình trêu nó làm gì chứ Không ngờ nó lại nghĩ đến việc luyện hóa mình, hừ
Lúc hai người đang nói chuyện thì dược đỉnh đột nhiên nhớ ra.
Nhìn khối than đen xì trước mắt, sắc mặt Tân Trạm hơi đen đi.
Loại thuốc cơ bản thể này tùy tiện luyện ở bên ngoài cũng sẽ không thất bại.
Nhưng dùng cái báu vật Thượng Cổ này thì lại có thể hỏng được.
“Tiếp tục
Tân Trạm bị tức giận rồi.
Anh không tin là anh không kết nối được với cái được định này.
Thế là anh lại vùi đầu vào luyện chế Một ngày trôi qua, Tăng Lực đã vượt qua nỗi kinh sợ trong lòng.
Hết cách rồi, thỉnh thoảng anh ta sẽ nghe trong biệt thự của Tân
Trạm sẽ phát ra âm thanh trầm đục hoặc tiếng mắng chửi
Ai không biết còn tưởng anh đang làm một thí nghiệm tà ác nào “Ha ha.” đó.
Cuối cùng, khi đêm xuống, trong biệt thự vang lên một tràng cười sảng khoái.
Tần Trạm đẩy cửa ra, trong tay cầm hai viên thuốc đen thui.
Tăng Lực nhìn hai viên thuốc có vẻ bề ngoài xấu xí này, không dám chắc đó có phải là thuốc không.
Tốn cả một ngày trời rồi mà chỉ luyện ra được hai viên thuốc vớ vẫn này thôi sao?
Nếu như Tân Trạm biết được suy nghĩ bây giờ của anh ta, thì chắc chắn sẽ vả cho anh ta một cái.
Bởi vì cho dù là đồ chơi thì hai thứ này mãi anh mới luyện chế ra được.
“Ông cụ Tăng có ở đây không? Hai ba con các anh mỗi người một hạt đi.”
Tần Trạm đưa thuốc cho Tăn Lực.
“Cho hỏi đây là cái gì vậy?”
Ông cụ Tăng tới, nhìn hai viên thuốc này xong cũng phải nhíu mày.
Viên thuốc này có vẻ ngoài hơi xấu một chút, cũng hơi khét một chút, nhìn thế nào cũng không thấy giống như thứ có thể ăn được.
“Các người cứ ăn đi là được.”
Tân Trạm cười thân bị, còn nhân cơ hội thừa nước đục thả câu Hai cha con liếc nhìn nhau, không do dự mà uống viên thuốc vào.
Nếu như là người khác thì bọn họ sẽ cho một cái bạt tai, nhưng Tận Trạm tuyệt đối sẽ không lừa hai người.
Sau khi Tăng Lực nuốt thuốc vào rồi, chỉ cảm thấy trong nháy mặt viên thuốc đã hóa thành nước tràn vào trong cơ thể, mang đến cho nó sự ấm áp.
Anh ta còn chưa cảm nhận được một phản ứng khác của ông cụ Tăng đứng bên cạnh, ông đột nhiên trợn to mắt.
Tu vi của ông cụ Tăng cao hơn Tăng Lực một chút, cho nên công dụng của thuốc cũng càng mạnh.
Ông chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, sau đó máu dịch bắt đầu điên cuồng lưu động, một luồng khí mạnh mẽ đang không ngừng cọ rửa thân thể ông.
“Tôi, tôi cảm thấy tu vi của mình đang tăng lên, mà còn tăng lên rất nhiều nữa.”
Ông cụ Tăng không thể nào tin nổi, chỉ biết nhìn chăm chăm vào hai tay mình.
Ông ấy đi sang một bên, sau đó đẩm một phát lên tảng đá gần đó.
Ngay lập tức, tảng đá đó vỡ ra thành những mảnh vụn.