Chương 680
Mười hai viên ngọc là hồn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, bị Tần Trạm bóp thành mảnh vụn.
Ngay lập tức, mười hai tà hồn lợ lửng giữa không trung.
Tần Trạm nhắc kiểm Thanh Đồng lên, chém về phía Phạn Thất như phát điên.
Mà mười hai tà hồn kia cũng đến gần, đột ngột ôm chặt lấy Phạn Thất, trên thân càng tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Mày muốn dùng mạng đối mạng sao?” Phạn Thất sợ hãi không thôi.
Dưới sự bao vây của tà hồn, gã cảm nhận được một luồng khí thế kinh khủng sắp bùng nổ.
Nếu như bên cạnh mình chỉ có tà hôn, mình hoàn toàn có thể tiêu diệt toàn bộ trước khi chúng nổ tung.
Nhưng lúc này Tân Trạm đang điên cuồng chém lấy chém để, từ đầu đến cuối gã không thể nào ngừng tay được.
Nhưng Tân Trạm đang ở ngay cạnh gã, một khi chúng nổ tung, chẳng lẽ Tân Trạm không sợ chết sao?
Mấy giây sau, thân hình tà hồn đã tỏa sáng tới cực hạn.
“Tên điền này!” Phạn Thất phát ra tiếng gầm lớn.
“Bùm!” Mười hai tà hồn cùng nhau phát nổ, áp lực khổng lồ điên cuồng tỏa ra xung quanh.
Mà Phạn Thất nằm ở khu vực trung tâm, gã chỉ kịp hét thảm một tiếng, cơ thể hóa thành tro bụi.
Thân là người của Hội Phạn Thiên, gã dùng cả đời để luyện chế ra tà hồn, không ngờ cuối cùng lại chết trong tay tà hồn.
Tần Trạm cũng phun ra mấy ngụm máu, trong nháy mắt trở nên để oải, đầu óc đều choáng váng, đôi mắt gần như không thể mở ra nổi, nhưng anh cần đầu lưỡi, ép mình phải tỉnh táo.
Lùi lại vào trong, anh ôm Lâm Tuyết Trinh vào ngực, ngăn cản áp áp lực xung quanh, sau đó lảo đảo chạy đi.
“Phạn Ngũ, Phạn Thất đều chết rồi.” Bên trong làn sương đen, Phạn Nhị nhìn thấy hai lệnh bài màu đen nhanh chóng nứt vỡ, sắc mặt dần thay đổi.
Hội Phạn Thiên đã huy động hơn nửa thành viên chủ lực đến đuổi giết một kẻ bị thương nặng như Tân
Trạm, vậy mà liên tục hao binh tổn tưởng.
“Đó là hai Phó hội trưởng đó, không thể chậm trễ thêm nữa, tháng ranh này rất có bản lĩnh lại nhiều thủ đoạn.
Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng như chớp” Phạn Lục hừ lạnh.
“Ý của mày là gì?” Phạn Nhị hỏi.
“Hoàn toàn mở trận pháp ra.” Phạn Lục nói một cách vô tình.
Trong lòng Phạn Nhị run lên.
“Nếu làm như vậy, ngoại trừ mấy người trong trận như chúng ta, những thành viên khác của Hội Phạn Thiên đều sẽ chết”
“Vì lấy được một thân thể hoàn mỹ, cũng vì kế hoạch lớn của
Hội Phan Thiên.
Chắc hẳn tất cả bọn họ sẽ cảm thấy vinh quang khi được hiến thân.” Phan Lục để lộ khuôn mặt điên cuồng.
“Mở trận!” Đôi mắt Phạn Nhi lấp lóe một lát, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.
Ngay lập tức, bên trong trận pháp liên tục vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, trong chớp mắt đã có vô số thành viên chết thảm, biến thành quỷ hồn, hòa vào trong trận pháp, sương đen quanh trận càng trở nên nồng đậm.
“Anh rể à! Có phải tôi sắp chết rồi không?” Trong góc nào đó của căn nhà, Lâm Tuyết Trinh yếu ớt nằm trong ngực Tân Trạm, sắc mặt của cô ta vô cùng tái nhợt, trước ngực có một vết thương khổng lồ làm người ta cảm thấy giật mình, máu tươi liên tục chảy ra, ướt đầm quân áo cô ta.
“Tuyết Trình! Cô sẽ không chết đâu, tôi sẽ không để cô chết đâu!” Đôi mắt Tần Trạm đỏ lên, anh không ngừng truyền linh khí vào cơ thể Lâm Tuyết Trinh.
Ban đầu anh tưởng Lâm Tuyết Trinh đã chết, sau đó lại phát hiện nhát kiếm của Phạn Thất không đâm trúng chỗ hiểm của Lâm Tuyết Trinh.
Nhưng dù vậy, nếu không kịp thời chữa trị, Lâm Tuyết Trinh vẫn sẽ chết.
Mà bây giờ anh lại không có cơ hội để có ta được chữa trị.
Không biết vì sao mà xung quanh càng lúc càng nhiều ác quỷ, Tân Trạm không tìm được bất kỳ cơ hội để luyện dược chứ đừng nói chi đến việc rời khỏi trận pháp này.
“Anh rể à! Để tôi chạm vào mặt anh một chút đi.” Lâm Tuyết
Trinh nhoẻn miệng cười, run rẩy nâng tay lên, sau đó hài lòng nhắm mắt lại, hơi thở càng lúc càng yếu ớt.
Hai mắt Tần Trạm đỏ bừng, bàn tay siết chặt thành năm đấm,
Hội Phan Thiên Tân Trạm này thề sẽ tiêu diệt toàn bộ các người.
Nhưng mà bây giờ vấn đề là mình phải làm sao mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này đã
Ôm lấy Lâm Tuyết Trinh đã hôn mê, Tân Trạm nhìn xung quanh rồi đi về một phương hướng.
“Tìm thấy mày rồi.” Sau lưng Tân Trạm đột nhiên vang lên một giọng nói đầy vẻ hưng phấn.
Tần Trạm không quay đầu lại, dùng hết chút sức lực cuối cùng, tăng tốc bỏ chạy.
Bây giờ anh đã sức cùng lực kiệt, không còn sức để đánh nhau nữa.
“Ha ha ha! Thì ra mày thật sự bị thương nặng rồi, đến cả tốc độ chạy trốn cũng trở nên chậm đi.” Phía sau vang lên tiếng cười to càn rỡ của Phạn Lục.
Cơ thể Tân Trạm lảo đảo, sau khi chạy qua một hành lang chất hẹp, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất.
“Chạy đi đâu rồi?” Phan Lục nhíu mày, đánh giá xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tân Trạm nữa, cứ như vậy mà biến mất không còn tung tích.
“Thân thể bị thương nặng, có lẽ vẫn chưa chạy xa, chắc hẳn da tron di roi.”
Phạn Lục lẩm bẩm, không ngừng ra tay quét bay những thứ chướng mắt xung quanh.
Sau đó Phạn Lục nhanh chóng đi tới một sân riêng biệt đã phủ dày nhiều lớp bụi.
“Tân Trạm! Tao biết mày trong đó, đừng trốn nữa.
Phan Lục đi vào, cười lạnh nói.
Bốn bề vẫn yên tĩnh, không có ai đáp lại.
Phan Lục đạp cửa vào trong, bên trong phòng chỉ có một ít đồ dùng trong nhà cũ nát, phủ kín mạng nhện.
Phạn Lục dứt khoát bùng nổ kình khí, đánh nát tất cả những món đồ cũ kỹ.
“Đã lục soát toàn bộ nơi này rồi, chẳng lẽ Tần Trạm thật sự đã chạy trốn sao?”
Phạn Lục cảm thấy quả khó tin.
Gã cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, ngay lập tức có một món đồ đầy bụi đã hấp dẫn sự chủ ý của Phạn Lục “Đây là..” Phạn Lục đi qua nhặt món đồ lớn chừng một bàn tay kia qua, vuốt nhẹ một cái.
Vật này bóng loáng mượt mà, là một miếng ngọc quyết.
“Vật này có vẻ hơi cổ quái, là đã có sẵn trong nhà cổ hay là do tháng ranh kia để lại đây?” Phạn Lục hơi nghi ngờ không sail Thứ mà Phạn Lục đang cầm chính là bí cảnh luyện được mà Tân Trạm cướp được từ nhà họ Trịnh.
Đây chính là thủ đoạn cuối cùng của Tân Trạm.
Lợi dụng bí cảnh để che giấu mình và Lâm Tuyết Trinh.
Lúc này bên trong bí cảnh, Tân Trạm cố gắng nín thở, cẩn thận cảm nhận thế giới bên ngoài.
Ngay khi Phạn Lục cầm lấy ngọc quyết, nhịp tim Tân Trạm đã đập nhanh đến cực hạn.
Nếu như bị Phạn Lục phát hiện ra bí mật của ngọc quyết, mình sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm một lần nữa, mà mình càng khó có thể bảo vệ an toàn cho Lâm Tuyết Trinh.
“Phạn Lục! Mày tìm được Tần Trạm chưa?” Đúng lúc này Phan Nhị chạy ngang qua.
“Lúc đầu đã tìm được, nhưng giờ mất dấu rồi.” Phạn Lục lặc đầu nói.
“Đây là gì?” Phạn Nhị phát hiện ngọc quyết trong tay đổi phương.
“Ha ha! Báu vật mà vài hôm trước tạo vừa mua được đó mà” Phạn Lục thu ngọc quyết về, cười nhạt nói.
Gã không muốn chia sẻ đồ tốt với người khác.
“Phạn Lục! Đưa ngọc quyết đây tao xem thử” Phạn Nhị nhíu mày nói.
“Để làm gì? Mày muốn cướp à?” Phạn Lục lạnh lùng nói.
“Tao nghi ngờ thứ này có liên quan đến Tần Trạm.” Phạn Nhị híp mắt, tiến lên muốn cướp lấy.
“Thối quá! Cút xa chút hộ tạo.” Ngay khi hai người đang lôi lôi kéo kéo, Tân Trạm đọc thầm một tiếng, một luồng thần thức nhỏ đến mức khó thấy bay ra.
Bùm! Một tiếng nổ thật lớn đột nhiên vang lên ở nơi cách đó không xa.
Đúng lúc này, mấy lá bùa mà trước đó Tần Trạm đã cất giấu nổ tung.
“Là Tân Trạm!” Trong nháy mắt, hai người lập tức dừng tay, nhanh chóng chạy về hướng kia.
“Tao đã bảo với mày rồi, thứ này không liên quan gì đến Tân Trạm cả.
Phạn Lục hừ lạnh, cẩn thận cất giấu ngọc quyết thật kỹ.
Nhưng hai người tìm kiếm một hồi lại không tìm thấy ai.
Toàn bộ tòa nhà đều bị lật tung lên, nhưng như vậy vẫn không hề tìm thấy tung tích Tân Trạm.
Tân Trạm đang bị thương nặng, chẳng lẽ biến thành người vô hình rồi? Nhưng cho dù là thuật ẩn thân cũng sẽ bị trận pháp này tìm ra.
“Nhị hội trưởng, không xong rồi.
Có người truyền tin tức từ ngoài trận, nhìn thấy có bóng đen chạy ra.” Lúc này Phạn Tam chạy tới, bồi rồi nói.