Chương 681
“Chúng ta đã bày một trận pháp lớn rồi, sao có thể có người trốn ra ngoài được?” Phạn Nhị giật mình không thôi.
“Là bỏ chạy trong trạng thái linh hồn, dường như đối phương nghiên cứu rất kỹ về trận pháp của chúng ta, cuối cùng tìm ra lỗ hổng.” Phạn
Tam nói.
“Chẳng lẽ Tần Trạm tự nổ thân thể mình sao?” Mấy người cảm thấy vô cùng nghi ngờ, khó hiểu.
Nếu như sức cùng lực kiệt, Tần Trạm muốn giữ mạng sống của mình, cũng không phải không có khả năng này.
“Không thể chần chờ nữa, nếu không phủ Dược Thần và Ban an ninh đuổi tới, không một ai trong chúng ta trốn được đâu.” Phạn Nhị tức đến mức đập vỡ một mặt tường ngọc.
Lần này bọn họ đốc toàn bộ lực lượng, tiêu hao các loại bảo vật, bị chết và tổn thương nghiêm trọng, thể mà không thu hoạch được gì.
Chẳng lẽ mạng sống của tên Trần Trạm này thật sự rất ghê gớm sao!
Một đoàn người vội thu hồi trận pháp, vội vàng rời khỏi đây.
Trong không gian luyện được của ngọc quyết.
Tần Trạm nuốt lấy một lượng lớn linh dược, không ngừng hồi phục vết thương.
Nhưng vết thương trên người cũng không khá lên được bao nhiêu, Tần Trạm bắt đầu liên tục luyện dược.
Dù sao cũng không phải để chữa cho mình.
Trạng thái của Lâm Tuyết Trinh quá kém, Tần Trạm muốn giữ mạng cho cô ta trước.
Luyện xong mấy lò đan dược, Tần Trạm đút cho Lâm Tuyết Trinh uống.
Mặc dù Lâm Tuyết Trinh vẫn còn hôn mê, nhưng hơi thở đã ổn định lại, không còn lo lắng đến tính mạng nữa.
Tấn Trạm nhẹ nhàng thở ra, khỏe miệng lại tràn ra máu tươi cũng không quan tâm.
Anh cười khổ một tiếng, vết thương càng thêm nghiêm trọng, lần này đúng là thảm rồi.
Cũng không biết Âm Thuận có thoát thân được không, nhưng mà tên nhóc đó rất nhạy bén, nếu không cũng không sống được tới bây giờ.
Tần Trạm lặng lẽ mở thần thức quan sát bốn phía, phát hiện lúc này Phạn Lục đang ngồi trên máy bay, xem ra là đang định chạy trốn.
Tạm thời không có gì nguy hiểm, Tần Trạm thu thần thức lại, ổn định tâm trí, yên tâm khôi phục tu vi.
Lúc đầu tu vị của Tần Trạm vốn đã khôi phục đến Đại vỏ tông, nhưng lần này liên tục bị thương nên đã rớt xuống Võ tông.
Mà không biết khi nào Phạn Lục sẽ phát hiện ra bí mật của ngọc quyết.
Cho nên Tần Trạm không dám chậm trễ thêm chút nào.
Không gian bên trong ngọc quyết không phân biệt ngày và đêm.
Chờ tu luyện được mấy chu thiên, Tần Trạm lại mở to mắt ra một lần nữa, sử dụng thần thức quan sát xung quanh.
Anh phát hiện ngọc quyết đang nằm trong một phòng ngủ.
Phong cách gian phòng cổ kính, được trang trí tỉ mỉ, nhưng trong không khí lại ngập tràn không khí ác liệt, trông có vẻ đáng sợ giống như nhà ma.
“Đây không phải tổng bộ của Hội Phạn Thiên chứ?” Trong lòng Tần Trạm hơi động.
Trước đây Hội Phạn Thiên là tông môn của Việt Nam, nhưng vì sử dụng tà thuật, hại đến người khác nên bị Việt Nam trục xuất, lúc ấy ban an ninh đã từng tìm kiếm tung tích của Hội Phan Thiên, định nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng mà đám người Hội Phạn Thiên thoắt ẩn thoắt hiện, nhiều lần tránh được sự truy nã của Ban an ninh, về sau đưa luôn cả tổng bộ biến mất.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng làm Tần Trạm khó tiêu diệt toàn bộ Hội Phận Thiên.
Nhưng bây giờ cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh và trạng thái của Hội Phạn Thiên, không chừng lần này mình sẽ thật sự xâm nhập được vào
Hội Phạn Thiên.
“Anh rể! Tôi đang ở đâu đây? Đến thiên đường rồi sao?” Ngay vào lúc này, Lâm Tuyết Trinh nhẹ nhàng thì thầm, cô ta đã dần dần mở mắt ra.
Cô ta nhìn thấy xung quanh mình toàn là sương mù, không trời không trắng, không khỏi năm chặt tay Tân Tram.
“Không! Đây là không gian trong bí cảnh.” Tần Trạm cười nhạt, giải thích cho cô ta hiểu.
Bao gồm cả kiến thức về tông môn cổ, gia tộc thế giới ẩn vân vân.
“Thật thần kỳ, thì ra trên thế giới này không chỉ có bí cảnh mà còn các loại thế giới ẩn nữa.” Lâm Tuyết Trinh mở to hai mắt, những kiến thức kỳ quái này đã đánh thắng vào nhận biết của cô.
“Anh rể giỏi quá, cái gì cũng biết.” Lâm Tuyết Trinh miễn cưỡng ngồi dậy.
“Hơn nữa anh còn tinh thông y thuật nữa.
Đến cả vết thương nặng như vết thương trên người tôi mà anh cũng chữa được.” Lâm Tuyết Trinh đưa tay xoa lồng ngực mình, trên khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Vết thương nhìn mà giật mình kia đã không thấy nữa, chỉ còn lại một vết sẹo thật dài, “Nhưng mà vết sẹo dài như vậy, chỉ sợ không ai muốn cưới tôi nữa.” Lâm Tuyết Trinh hơi ủ rũ.
“Tôi sẽ xóa vết sẹo đó đi giúp cô, hơn nữa cô xinh đẹp như vậy, sao không ai muốn cưới được.” Tần Trạm an ủi.
“Không phải anh không muốn sao?” Lâm Tuyết Trinh nói nhỏ.
Tần Trạm không nhịn được họ khan vài tiếng.
“Anh đừng nghĩ lung tung, tôi biết anh thích chị Uyển.
Anh có thể không thích tôi, nhưng tôi có thể thích anh.” Lâm Tuyết Trinh xấu hổ nói.
“Xin lỗi!” Tần Trạm không biết nên nói gì mới phải.
Cho dù không có Tô Uyển, có lẽ anh và Lâm Tuyết Trinh cũng không thể đến với nhau, bởi vì anh luôn xem Lâm Tuyết Trinh như em gái mình.
“Anh rể Chúng ta còn phải trốn ở đây bao lâu nữa?” Lâm Tuyết Trinh mở miệng hỏi.
“Không lâu lắm đâu, chờ tôi khôi phục tu vi, tôi sẽ diệt cải tà tông nên biến mất từ lâu này.” Trong đôi mắt Tần Trạm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Trong phủ Dược Thần, Tần Trạm đã biến mất mấy hôm nay, toàn bộ phủ Dược thần bắt đầu hành động, thậm chí toàn bộ giới võ thuật Việt
Nam đều rung chuyển.
Hội Phạn
Thiên dám truy sát Tần Trạm ngay dưới mí mắt của họ, phủ Dược Thần, Tần Môn, ngay cả Ban an ninh và những tông môn lớn đã từng được Tần Trạm giúp đỡ đều vô cùng giận dữ.
\
Lúc này có vô số người đang tìm kiếm tung tích của Hội Phạn Thiên, hoặc là giết hoặc là bắt sống.
Lúc đầu thành viên Hội Phạn Thiên đều ẩn nấp kỹ càng nhưng đều bị bắt lại để tra hỏi tung tích Tần Trạm.
Nhưng mà bọn họ đều rất thất vọng, vì hầu như những kẻ này đều là thành viên vòng ngoài, từ đầu đến cuối không biết những tin tức quan trọng.
Sau khi ra tay, dường như Hội Phạn Thiên đã biết trước là sẽ gây ra nhiều loạn lớn, cho nên lập tức tập hợp lại tất cả các thành viên cốt cán để không ai lộ tin ra ngoài.
Ngày nào đám người trong phủ Dược Thần cũng bận rộn tìm kiếm Tần Trạm.
Hứa Bắc Xuyên vội vội vàng vàng đi vào báo cáo tình huống.
“Sư tổ mẫu! Chúng tôi vừa điều tra ra được tiền bối Âm Thuận đã lên máy bay với người được miêu tả, cùng nhau bay sang nước Giản, nhưng sau đó người này lại nhanh chóng biến mất ở bên kia.
“Có phải sư phụ đã bị bắt được hay không?” Mặt Theo lo lắng hỏi.
“Không đâu, nếu như Tần Trạm thật sự bị bắt, phản ứng của Hội Phạn Thiên sẽ không như vậy.” Khương Mạch Liên lắc đầu.
“Thế bây giờ sư phụ đã đi đầu rồi?” Hứa Bắc Xuyên vò đầu buồn bực.
“Đã nhiều ngày như vậy mà không có tung tích của Tần Trạm, ai cũng đều lo cho anh ấy.
“Có lẽ tôi sai rồi, nếu lúc ấy tôi không bỏ Tần Trạm lại thì mọi chuyện đã tốt hơn.” Hứa Bắc Xuyên cảm thấy rất nặng nề và áy náy.
Châu Cẩm lắc đầu: “Cái này không trách cậu được, nếu không phải cậu kịp thời quay về bảo tin cho chúng tôi biết, chỉ sợ chúng tôi sẽ không biết được ai đã ra tay với
Tram.”
Bầu không khí dần dần chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều đang cố gắng nghĩ xem phải như thế nào mới tìm được Tần Trạm.
“Ái chà… Sao trông ai cũng buồn bực thế kia?” Ngay vào lúc này, Diệp Thành tươi cười đi đến.
Lúc này trông anh ta rất nhếch nhác, quần áo vừa bẩn vừa rách rưới, hơi thở cũng không ổn nhưng đôi mắt rất sáng, trông cứ như đạt được bầu vật từ bí cảnh nào đó.
“Sư phụ tôi đã mất tung tích rồi.” Hửa Bắc Xuyên không biết phải làm sao.
“Cái gì? Tôi đang định tìm cậu ta để cùng đi vào bí cảnh đây.” Diệp Thành giật mình: “Sư phụ của cậu đã đồng ý với tôi sẽ làm khiên thịt cho tôi rồi mà “Không phải sư phụ cậu muốn trốn nợ, cố ý tránh tôi đấy chứ?” Diệp Thành nói.
“Mất tích thật rồi.” Hứa Bắc
Xuyên im lặng.
kể lại tất cả chuyện của Hội Phan Thiên.
“Thế thì phiền phức rồi đấy.
Diệp Thành cũng thu hồi vẻ mặt cười đùa.
“Tôi nghĩ tôi có cách, nhưng gần đây nhiều chuyện quá, tạm thời không nhớ ra được.” Diệp Thành gấp gáp vò đầu.
“Trên người cậu có hơi thở của Trạm, có phải cậu đã từng kỷ khế ước gì đó với Trạm không?” Châu
Cẩm nhíu mày nói.