Chương 684
“Mày dám đánh tao?” Phạn Tam từ dưới đất đứng lên, hết sức hoảng sợ.
Trước mặt gã là vạt áo đen, chỉ nhìn thấy đôi mắt của Tần Trạm, cảm giác có đó quen thuộc nhưng không đoán ra.
“Tao là đốc trưởng Phạn Thiên, mày dám khiên chiến với tao?” Tần
Trạm quát lớn.
“Mày nói gì? Tao chưa bao giờ nghe qua Phan Thiên có đốc trưởng.
Phạn Tam vốn định đánh trả nghe vậy bỗng sững người.
“Còn không phải do chúng mày quá vô dụng, không bắt được Tần Trạm, hội trưởng phải mời tạo về để chỉnh đốn đảm phế vật chúng mày sao.” Tần Trạm chỉ vào mặt Phạn Tam nhục mạ.
Phạn Tam lạnh mặt, có chút nổi giận.
Bản thân tốt xấu gì cũng là nhân vật thứ ba của Phạn Thiên mà lại bị làm nhục như vậy.
Trong lòng gã mới nghe qua bằng có chút dao động.
Phạn Thiên Hội bên ngoài lại che giấu như vậy không lễ hội trưởng muốn làm một cuộc thanh trừ? “Phạn Lục, đó là sự thật sao?” Phạn Tam bất an nói.
Phạn Lục định mở miệng thì ngũ tạng cảm giác như bị đốt cháy.
Gã ta kêu đau thảm thiết, không nói nên lời.
“Hừm, mày nghĩ kỹ rồi nói, nếu không sự đau đớn này mày sẽ phải chịu thêm một lần nữa.” Tần Trạm hừ lạnh.
Phạn Lục như hóa điên dại, đau khổ cằn rằng nói: “Đúng vậy anh, nãy em từ chỗ hội trưởng đi ra, người này là giám hội trưởng, tiền trảm hậu tấu, toàn quyền quyết định, vừa nãy do không kính trọng giám hội trưởng nên em có bị dạy dỗ đôi chút”.
Phạn Tam nghe vậy nhất thời đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu kính phục: “Kính chào đốc trưởng!” Liên lúc đó đảm thủ hạ bị đánh thành đầu heo kia cũng đứng lên kh lưng hành lễ.
Phạn Lục chợt thấy đau răng.
Lần này thì hỏng bét rồi.
Tần Trạm bây giờ không những ở hội Phạn Thiên chạy loạn mà còn được nhảy vọt lên thành đẳng cấp cao hơn bọn họ.
Còn Phan Tam hoàn toàn tin đây là sự thật.
Gã linh cảm rằng sau này hội chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn.
Tần Trạm chỉ đạo: “ờm hai người chúng mày, đem tạo đến nhà thuốc!”
Toàn thân anh như ngã gục nên nhất định phải đem Phạn Tam bên cạnh mình.
“Vâng!” Hai người họ gật đầu.
Nhà thuốc thuộc địa bàn của Phạn Tử, nhưng Phạn Tử đã chết rồi cho nên chỉ có đàn em của gã quản lý.
Nhìn thấy hai vị hội trưởng đến bọn thủ hạ nhanh chóng ra nghênh đón.
“Đem hết tất cả các loại thuốc ra đây!” Tần Trạm dõng dạc hô lớn.
“Hai vị đại ca, em thực lòng cũng muốn đem ra cho đại ca nhưng hội trưởng Phạn Tử mất rồi, em lại không có chìa khóa”.
Tên đàn em đáp.
“Hừ, đồ ăn hại!”
Tần Trạm đi đến cửa, quẹt thấy trên cửa có một phong bao bùa chú.
“Phù Ma?” Tần Trạm kết nối với Phù Ma, Phù Ma khẽ hừ lên một tiếng, đây là loại phù đơn giản nên không thể làm khó được anh.
Trong nháy mắt cửa đã mở.
Tần Trạm đi vào trong, Phạn Tam bước theo, càng tin vào thân phận của Tần Trạm, trước đây không ai có thể vào được kho thuốc trọng điểm này”.
Bước vào phía sau kho thuốc,
Tần Trạm lại phẩy tay trực tiếp đem hết các linh được bao gồm cả đạn dược luyện chế của Phạm Thiên, càn quét không còn thứ gì.
Đám người kia chỉ biết trợn tròn mắt nhìn Tần Trạm thản nhiên mở cửa.
“Hội trưởng căn dặn, kể từ hôm nay, kiểm tra tất cả các hạng mục, vì thế nơi này do chính tạo quản lý.
Mấy người Phạn Tam kinh ngạc, Tần Trạm không thèm để ý tới.
Sau đó, mấy người họ lại đến phòng luyện vũ khí, kho tài sản.
Tần Trạm lại như trước.
Một tay quét sạch tất cả.
Phạn Thiên Hội mấy trăm năm tích góp gia sản nay tất cả đều rơi vào tay của Tần Trạm.
Anh ngầm tiếc rằng trữ vật không gian của anh quá nhỏ, nếu không ngay cả bàn ghế anh cũng muốn bỏ vào.
Tiếp đến là phòng luyện khí.
Nhìn thấy rất nhiều người trẻ tuổi dường như đang tu luyện pháp ma công.
Tần Trạm tâm sinh chán ghét.
Thiên hạ có bao nhiêu thứ không học lại đi học tà môn ngoại đạo.
Tương lai nơi này sẽ cho ra đời rất nhiều ma đầu.
“Nào đến đây, để ta truyền dạy cho các người tu luyện một bộ công pháp”.
Tần Trạm bước lên đài cao cao giọng giảng dạy.
“Bây giờ mọi người luyện theo bộ này hiệu quả có thể nâng cao gấp bội, ngày mai ta sẽ kiểm tra, ai không qua được lập tức phế bỏ”.
Tần Trạm nói.
Tất thảy đều run sợ, mau chóng thử luyện tập sau đó dần lộ ra vẻ mặt vui mừng cảm tạ.
Tần Trạm mặt không biến sắc, trong lòng cười nhạt.
Lại đến một nơi tiếp theo, lần này sắc mặt Tần Trạm đột nhiên thay đổi.
Trong phòng giam của Phạn Thiên Hội, giam giữ vô số người tiều tụy khốn khổ, có cả người già, phụ nữ và trẻ em.
Bọn họ đều là người thường, từng đôi mắt trống rỗng, dường như mất đi hy vọng.
Số ít thì khóc lóc, đa số đều bị hành hạ đến như cái xác không hồn.
Tần Trạm xiết chặt nằm đấm.
Phan Thiên Hội này đúng là xúc sinh, vì luyện ma pháp mà hại chết biết bao người vô tội.
“Những người này, hãy thả hết toàn bộ đi!” Tần Trạm quát lên.
Phạn Tam có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao Tần Trạm lại nổi giận như vậy.
Phạn Thiên bắt biết bao người làm thí nghiệm như vậy không phải vì luyện thành việc lớn sao? Có điều, gã không dám chậm trễ, dặn đàn em thả người đi.
Đám người được thả đi sôi nổi hẳn lên hướng về phía Tần Trạm khẩu đầu lạy tạ, nước mắt chảy dàn dựa.
Tần Trạm càng nhìn càng phẫn nộ, đám người vô tội chỉ vì tính mạng mà phải hướng về phía kẻ ác khóc lóc cảm động ân huệ.
Cho dù những người kia có thỉnh cầu thì Phạn Thiên Hội cũng sẽ lập tức tiêu diệt họ.
“Tiền bối, những người này khó khăn lắm mới bắt được, huyết mạch thân thể đều đặc biệt, không thể tùy tiên thả đi như vậy được.” Phạn Tam cằn rằng khuyên bảo “Tao còn phải nói thả lần nữa sao?” Tần Trạm hừ lạnh.
Lúc này người của áo đen bước đến, đánh mắt nhìn Tần Trạm.
“Những người này là trợ thủ của ta đều sẽ do hắn mang đi.” Nhìn thấy Diệp Đỉnh, Tần Trạm nói.
Đám dưới Phạn Tam không nói gì, Diệp Đỉnh đem bọn họ rời đi, lúc gần đi lén lút ra dấu hiệu.
Tần Trạm nghĩ thầm, tiểu tử này cũng không phải thứ tốt đẹp, lợi dụng cơ hội vơ vét của Phan Thiên Hội.
Có điều, đồ tốt của Phan Thiên Hội cơ bản đều do mình lấy đi rồi.
Tần Trạm vẫn không yên tâm, nghi ngờ một số người, dù sao không bao lâu nữa Phạn Thiên Hội cũng chỉ là trong lịch sử.
Đột nhiên, trong Phạn Thiên Hội vang lên một hồi chuông.
“Là Hội Trưởng mời chúng ta đến họp.” Phạn Tam nói.
Đôi mắt Phan Lục lóe lên vẻ mừng rỡ.
“Đi thôi!” Tần Trạm lạnh lùng theo bọn họ bước đi.
Mấy người họ bước vào trong phòng hội nghị.
Lúc này bên trong đã tụ họp một ít người.
Một người đứng ở vị trí Người áo đen, đang ở cùng một người khác nói chuyện.
Tần Trạm nhìn lướt qua, nhíu mày, bóng lưng người này có chút gì đó quen thuộc.
“Người nọ là Trịnh gia chủ, không ngờ ông ta cũng đích thân tới đây.” Phạn Tam nói.
Tần Trạm nhíu mày: “Trịnh gia chủ?” Rốt cuộc anh cũng nhớ lại, chính là người này trước đây tỉ thí luyện được cùng với Khương gia.
“Đúng vậy trưởng lão, lần này số dĩ chúng tôi đối với đàn em Tần Trạm, Trịnh gia đóng góp không nhỏ, bọn họ lấy được trên người Tần Trạm một món đồ, tiếc là Tần Trạm đã trốn thoát.” Phạn Tam nói.
Tần Trạm một thoáng nghĩ thống.
Chẳng trách tự mình lấy đi không gian luyện dược, Trịnh gia này đáp trả khoái chí như vậy.
Hóa ra là muốn tự hại mình, lại đem đoạt lại mảnh ngọc.
Như vậy cũng tốt, hai nhà sẽ thù hận nhau.
Mấy người họ lại bước vào trong đại sảnh.
Trịnh gia nóng nảy, lớn giọng nói: “Phạm Nhất, ông nên đồng ý với tôi, đem vật kia giao cho tôi, sức lực nhà Trịnh gia chúng tôi lớn, như vậy ông có thể sắp xếp được trận pháp, thu thập tình báo.
Bây giờ ông nói với tôi rằng không tìm thấy Tần Trạm?” Trịnh gia vẻ mặt tức giận.