Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 686
Đối mặt với võ giả mà Hội Phạn Thiên lại phải tới thăm dò, Châu Cẩm tùy ý chỉ tay ra.
Tần Trạm được chứng kiến một màn cực kỳ rung động.
Bách thủ cùng nhau gầm rú, từng con thủ thế xông lên, phóng về phía những võ giả kia.
Đại địa không ngừng rung chuyển, bầu không khí không ngừng bị xé toạc.

Bách thủ cùng nhau phát động công kích, trên trời dày đặc yêu thú bay lượn.

Mặt đất thì bị thủ lớn lấp đầy che khuất cả mặt trời, cứ như hải khiếu diệt thế, quả thật không thể nào ngăn cản.
Những kẻ thuộc Hội Phạn Thiên lao tới kia bị đánh bay trong nháy mắt, đến cả tiếng hét thảm cũng không phát ra được, trở thành một bãi thịt nát bấy.
Châu Cẩm giữ im lặng, lại lần nữa chỉ một ngón tay.
Trong số thi thể của những võ giả kia, từng vệt sáng lóe lên, hóa thành một dòng sông linh khí cuộn ngược, tràn vào trận pháp lập lòe bên cạnh.
Lúc này Tần Trạm mới để ý tới, bên cạnh linh trận vạn thủ này còn có một trận pháp nhỏ hơn, linh khí trong đó mù mịt, vô cùng nồng đậm.
“Trạm à, đây là linh trận tiểu phê.

Mấy kẻ trong Hội Phạn Thiên này hại con mất tu vi, vừa hay dùng tu vi của bọn chúng khôi phục lại cho con.”
Châu Cẩm cười nhạt một tiếng, Tần Trạm hiểu ý, nhảy vào trong linh trận.
Ngay lập tức, một luồng linh khí nhỏ như con rắn chui vào cơ thể Tần Trạm, vô cùng dễ chịu.
Trong chớp mắt, tu vi của Tần Trạm bắt đầu tăng vọt.
Trận pháp này vô cùng thần kỳ, rất giống linh thuật thôn phệ nhưng lại mạnh hơn nó rất nhiều.
Tần Trạm cảm nhận khí tức nhanh chóng dâng lên trong cơ thể mình, khí tức lập tức khôi phục đến cảnh giới trước kia, thậm chí còn hơi đột phá, không khỏi âm thầm tán thưởng.
Mắt thấy đệ tử của Hội Phạn Thiên phải ra sắp bị diệt sạch.
“Đây là trận pháp gì vậy, những con thú kia vậy mà không phải áo giác.”
Phạn Nhất nghiến răng, mặt gia chủ nhà họ Trịnh cũng âm trầm.
“Tiền bối à, chúng ta không biết danh tính của bà, nhưng bà đầu có ân oán gì với Hội Phạn Thiên chúng tôi? Sao hôm nay lại cản đường Hội Phan Thiên chúng tôi?”
Phạn Nhất lên tiếng, nhìn xem Châu Cẩm nói gì.
Chuyện bên trong màn sương anh ta không thể thấy được, cho nên cũng không biết mối quan hệ giữa Châu Cẩm và Tần Trạm.
Anh ta chỉ cho đó là trùng hợp.
Chẳng qua Châu Cẩm đã lập tức giải đáp cho anh ta.
“Vì sao ư? Bởi vì các cậu bắt mất con tôi, cho nên tôi phải diệt môn của các cậu.” Châu Cẩm cười lạnh nói.
“Thì ra Tần Trạm là con của bà.

Phạn Nhất toát mồ hôi hột, tê cả da đầu.
Chỉ một mình Tần Trạm mà bọn chúng đã khó có thể đối phó, bây giờ lại lòi ra một bà mẹ còn kinh khủng hơn.
“Tiền bối, bà muốn cá chết lưới rách với Hội Phạn Thiên của chúng ta sao?”
Ánh mắt Phạn Nhất lóe lên, nói: “Lấy địa vị cùng năng lực của tiền bối, bắt nạt đảm tiểu bối này như chúng tôi không công bằng lắm đầu.

Tiền bối không sợ bị người trong thiên hạ chê cười sao?”
“Đừng cho là tôi không biết cậu đang nghĩ gì, khích tưởng vô ích.”
Châu Cẩm cười lạnh nói: “Tôi không quan tâm thần phận gì đó, ai dám ra tay với con tôi, tôi sẽ diệt toàn tộc người đó.

Nhưng mà, đừng nói tôi không cho các cậu con đường sống.” ắt Phạn Nhất sáng lên.
Châu Cẩm nói: “Con tôi đã từng nói rằng nó sẽ tự tay tiêu diệt Hội Phạn Thiên, cho nên tôi cho các cậu cơ hội đánh với nó, nếu như các cậu thắng nó, tôi sẽ bỏ qua cho các cậu”
“Bà nói thật chứ?” Ánh mắt
Phạn Nhất lóe lên.
“Đương nhiên.

Châu Cẩm thản nhiên nói.
Tần Trạm chậm rãi đi ra, chỉ vào Phạn Nhất cùng những người khác.
“Các người cùng lên đi.
“To gan!”
“Làm càn!”
Người của Hội Phạn Thiên đều xấu hổ không thôi, tên Tần Trạm này kiêu ngạo quá rồi đấy.
“Cùng lên cũng được tính là giữ lời chứ?” Phạn Nhất đảo mắt qua Châu Cẩm, nói.
“Đương nhiên.

Con tôi nói gì tôi đều sẽ ủng hộ.” Châu Cẩm nói.
“Gia chủ Hành, cùng lên chứ?”
Phạn Nhất nhìn về phía gia chủ nhà họ Trịnh.
Gia chủ nhà họ Trịnh hơi do dự, lại cười cười lắc đầu, lui lại về phía sau một bước.
Sắc mặt Phạn Nhất hơi trầm xuống, từ lúc mới bắt đầu, anh ta đã phát giác ra gia chủ Hành này dường như không e ngại như bọn họ, có lẽ đối phương đã năm con bài tẩy nào đó mà mình không biết.
Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác nữa.
Phạn Nhất khẽ cắn răng, đột nhiên lấy ra một viên đan dược đen như mực nuốt xuống.
Ngay sau đó, anh ta phát ra tiếng hét đầy đau đớn.
Toàn thân không ngừng run rẩy, gần xanh nổi lên, làn da cũng trở nên đen kịt.
“Đan nhập ma.

Tên này cũng có chút bản lĩnh đấy.” Trong mắt Châu Cẩm hiện lên chút kinh ngạc.
Mà ngay dưới sự quan sát của mấy người còn lại, bên ngoài cơ thể Phạn Nhất nổi lên vài sự biến hóa.
Da của anh ta bắt đầu mọc lên từng mảng vảy như vảy lần, cánh to như cánh dơi cũng chui ra từ sau lung.
Trên cái đầu dày tóc của Phạn Nhất cũng mọc ra hai cái sừng nhọn của ác ma.
Hai mắt Phạn Nhất lóe tia đỏ, anh ta gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên một cái.
Hai cánh đong đưa, Phạn Nhất lơ lửng giữa không trung, tản mát uy lực của một cường giả.
Đôi mắt Tần Trạm hiện lên ý chí chiến đấu, nằm thật chặt thanh kiếm đồng.
“Tần Trạm, nạp mạng đi!”
Phạn Nhất giận dữ rống to, đột nhiên lao xuống bằng tốc độ nhanh như sét đánh.
Trong nháy mắt, anh ta vọt tới trước Tần Trạm, sau đó tung ra một chưởng.
Dường như Tần Trạm không kịp trốn, bị trúng phải một chưởng này, cơ thể bị va ngược ra phía sau.

Phạn Nhất nhiều lần lách mình, năm đấm nhanh như chớp liên tục nên vào người Tần Trạm.
Chỉ mới một chốc mà đã đánh ra được trăm quyền.
Một quyền cuối cùng đánh cho Tần Trạm bay ra đập thẳng vào núi đá, tảng đá to lớn nháy mắt nổ tung.
“Hội trưởng thắng rồi!”
Người của Hội Phạn Thiên lớn tiếng reo hò.
Phạn Nhất cũng thở hổn hển, nhếch mép cười khẽ.
Tần Trạm quá coi thường mình, không thèm tránh né chút nào.

Lần này dù không chết cũng trọng thương.
Chỉ cần có cơ hội thì sau này bắt sống Tần Trạm sau cũng được, không sợ người đàn bà kia không cho đi.
Bụi mù dần tản đi, bóng dáng của Tần Trạm dần lộ ra.
Anh từ từ đứng lên, phủi bụi trên người đi, nhìn về phía Phạn Nhất, thất vọng nói: “Chỉ có vậy thôi à?”
Phạn Nhất sợ hãi, bộ liên hoàn quyền này của mình dù là hóa cảnh cũng phải chịu thương, mà Tần Trạm lại không bị tổn thương dù chỉ một chút.
“Dù sao hóa cảnh do dược vật thúc đẩy cũng không phải là hóa cảnh thật, cậu khiến tôi thật thất vọng.

Vốn nghĩ rằng sẽ có một trận đấu kịch liệt, nhưng Phạn Nhất kém xa Đổng Thiên Cửu kia quá xa.
Tần Trạm thất vọng lắc đầu, thanh kiếm trong tay nở rộ ánh hoa, cơ thể đột nhiên nhoáng lên.
Cơ chế phòng ngự của Phan Nhất báo động, cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Anh ta bỗng nhiên lách mình, một luồng khí tức lao vào anh ta.
“A!”
Phạn Nhất kêu thảm, một cánh tay đã bị Tần Trạm dùng kiếm chặt đứt.
Anh ta nhịn đau đầm ra một quyền, lại bị Tần Trạm bắt lấy.
“Quá yếu
Trong mắt Tần Trạm chỉ có lạnh lùng khiến Phạn Nhất thầm run lên, anh muốn làm gì?
Tần Trạm đạp đất bay lêr sau đó dùng kiểm xuyên thẳng xuống.
Phạn Nhất bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất cái “ầm”, ngực bị một nhát kiểm xuyên qua.
“Hội trưởng!” Mấy tên thủ hạ lập tức chạy đến đỡ lấy Phạn Nhất.
“Không thể nào, tạo là hóa cảnh Mày chỉ là Đại Võ Tông!”
Phạn Nhất không cam tâm gào thét, anh ta đột nhiên vươn tay, năm lấy đầu của người bên cạnh.
Trong nháy mắt huy động bí pháp, những người kia lập tức hét lên thảm thiết, từng làn khói đen toát ra khỏi cơ thể, hòa nhập vào cơ thể của Phạn Nhất.
Máu thịt nơi ngực vặn vẹo, vết thương do kiếm gây ra dần biển mất, mà cánh tay bị chém đứt kia cũng dần dần lành lại.
Nhưng hai người trong tay thì hoàn toàn biến thành đống xương khô.
Những người khác thuộc Hội
Phạn Thiên nhao nhao lui lại vì quá sợ hãi.
“Không ai có thể giết nổi tao.” Trong phút chốc, ánh mắt Phạn Nhất lóe lên tia tuyệt tình.
Anh ta thét một tiếng, cơ thể tỏa ra một lượng lớn khi đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui