Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 702
“Người này là ai?” Diệp Thành hỏi.
“Bạn không biết Hàn Vô Song của nhà họ Hàn sao?” Hai người người đàn ông hai bên, một người thấp một người có râu quai nón kinh ngạc nói.
“Nhà họ Hàn trong Bát đại gia tộc sao?” Tần Trạm thất thân.
“Không sai, con trai trưởng nhà họ Hàn Hàn Vô Song, rất có tiếng tăm, phẩm hạnh cao quý, hơn nữa nghe nói đạo đức cũng rất cao thượng, là một người quân tử trăm năm hiếm thấy ở thế giới Võ đạo này.

Người có râu quai nón thì thầm nói: “Thậm chí có người nói, đến cả nhà họ Cổ danh tiếng khí phách như thế cũng không bằng phong thái của Hàn Vô Song”
“Nghe nói?” Tần Trạm nhạy bén phát hiện ra thái độ của đối phương.
“Không sai, thế giới Võ đạo chính là lừa lọc lẫn nhau, cá lớn nuốt cá bé, có công tử nào mà khiêm nhường, rõ ràng là đang diễn trò.” Người đàn ông râu quai nón cười lạnh nói.
“Hừ! Cậu Vô Song khôi ngô tuấn tú, tính tình vừa hiền hoà, phẩm chất lại tốt như thế.

Là do mấy người đố kỵ” Cô gái bên cạnh nghe thấy người đàn ông râu quai nón nói liền phản bác.
“Haha, người phụ nữ ngu ngốc.

Con người của cô cho dù bị anh ta lừa vẫn giúp anh ta đếm tiền” Người đàn ông râu quai nón nói.
“Tôi thấy các người đố kỵ sự hoàn mỹ của cậu Vô Song, các chị em, chúng ta tránh xa một chút, mặc kệ ba tên xấu xa này Cô gái hừ lạnh một tiếng, cách xa Tần Trạm 3 người họ
Tân Trạm cảm giác bản thân năm cũng trúng đạn.
“Có liên quan gì đến hai chúng ta, tôi nhìn rất xấu sao?” Diệp Thành hơi thất vọng nói.
“Xấu hơn tôi một chút.” Tần Trạm cảm khái, “Xin lỗi hai vị, liên luỵ đến hai vị rồi.

Vẻ mặt người đàn ông râu quai nón đây tội lỗi nói.
“Không sao, cũng không phải là lỗi của anh.” Tần Trạm vừa cười vừa nói “Tính tình cái tên râu quai nón thật thẳng thần, hơn nữa khá là dẻo miệng, làm cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn cả Hàn Vô Song”
Trong thời gian mấy người nói chuyện mà mây mù trong sơn cốc đã dần dần thay đổi
Màn sương trắng từ từ lên cao, hơn nữa dẫn dẫn bay cuồn cuộn lên, giống như sắp tuôn trào.
Linh khí của trời đất ở bốn phương tám hướng “Sắp mở ra rồi.” Có người phấn khởi nói.
“Các anh em tiếp tục đợi đi.

Bí cảnh, tôi tới đây!
Một võ sinh đột nhiên từ trên đỉnh núi nhảy xuống.
“Mẹ kiếp, anh ta điên rồi? Bí cảnh còn chưa mở ra hết.” Có người kêu lên kinh ngạc.
Nếu như không đợi mở ra hết mà đã nhảy vào thì trận pháp này không thể vượt qua, sẽ trực tiếp bị ngã chết.
Nhưng võ sinh đó nhảy đến một nửa đột nhiên kích hoạt dù nhảy.
“Còn có thể như thế sao?” Không ít người nhìn đến ngày ngốc.
“Thắng ngốc này, muốn vượt lên trước để vào trong, chết chắc rồi.” Râu quai nón cười lạnh nói.
“A!”
Đúng như dự đoán, trong làn sương mù bay mù mịt, đột nhiên phát ra một tia sấm sét làm cho võ sinh đó chết trong nháy mắt.
“Chuyện này là sao?” Tần Trạm nghĩ lại còn rùng mình, vừa nãy suýt chút nữa bản thân đã nhảy vào theo rồi.
“Cái gọi là Bí cảnh, thật ra hầu hết đều là một thế giới nửa ẩn nửa hiện.” Râu quai nón giải thích: “Cũng chính là, dưới sơn cốc không phải là Cổ Tông Môn, mà chúng ta phải dựa vào trận pháp của sơn cốc, vượt qua Cổ Tông Môn “Tôi hiểu rồi, vậy là anh ta hoặc là bị sét đánh chết, hoặc là rơi vào trong cốc phát hiện ra không có cái gì hết.
Diệp Thành dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Tân Trạm nhìn anh một cách nghi hoặc, thằng nhóc này không phải thường đi vào Bí cảnh sao? Sao đến chuyện này cũng không biết.
“Tôi đều dùng cách đặc biệt để vào” Diệp Thành dường như nhận ra ánh mắt của Tân Trạm, ho khan một tiếng rồi nói.
“Hai vị, tôi thấy hai vị chưa từng vào Bí cảnh, nhớ sau khi vào trong nhất định phải cẩn thận
Râu quai nón nghe thấy liền nói: “Trong Bí cảnh không có quy tắc, cũng không theo quy tắc của thế giới võ đạo, những chuyện như cha con tương tàn, vợ chồng giết nhau đều là chuyện thường tình, ghi nhớ, đến chỗ nào cũng không được tin ai.”
Lúc này, sương mù trên sơn cốc đã cực kỳ dày đặc.

Râu quai nón nói xong, chấp hai tay trước ngực hành lễ với hai người họ, lập tức nhảy vào.
Những võ sinh khác cũng lần lượt nhảy vào trong.

Bao gồm cả Hàn Vô Song cũng từ tốn nhảy vào trong cùng bọn họ.
“Tên râu quai nón này cũng được đó chứ, ngoại trừ ngoại hình có hơi xấu, còn lại tôi đều thích.

Diệp Thành cảm khái “Đi thôi.”
Tần Trạm cùng Diệp Thành cũng nhảy vào làn sương mù trắng.
Tân Trạm chỉ cảm thấy cảnh vật trước mặt dường như biển mất, rồi lại lần nữa xuất hiện, bản thân đã đến một nơi cây cối um tum.
Quan sát xung quanh.
Tân Trạm phát hiện ở không xa xuất hiện thêm mười mấy người, nhưng mà Diệp Thành và râu quai nón đều không ở trong đó.
“Tại sao tôi lại chạy đến nơi này rồi, sư huynh, sư tỷ mọi người ở đâu?”
“Tôi và sư phụ bị tách ra rồi, trận pháp này là vượt qua một cách ngẫu nhiên sao?”
Có người sợ hãi, nhìn khắp nơi.
“Ha ha ha, thú vị, rất thú vị.

Lúc đó một ông lão đột nhiên cười lớn.
Ông ta quét mắt nhìn mọi người bao gồm cả Tân Trạm.

Sau đó ông ta bất ngờ tung ra một sức ép.
“Cường giả hóa cảnh ” Những người ở gần ông ta ngay lập tức bị đè xuống đất.
Những người võ sinh khác cũng rối loạn lùi lại kháng cự, sắc mặt bien sac.

Tần Trạm cũng cảm nhận được một luồng sức ép vô hình, không khí xoay quanh trực tiếp tan biến đi.
Xem ra, ông lão này là một người trong cảnh tạo ra.
“Ngài đây, chúng ta không cản không thủ, vì cớ gì lại đột nhiên ra tay?” Một đại võ tông hỏi.
“Thù oán? Động thủ ở nơi này cần phải có thù oán gì.”
Ông ta cười lạnh, ông ta mở tay nhìn về phía mọi người: “Chắc hẳn các người vào Bí cảnh, đều mang theo nhiều loại đạn được bảo vật đã chuẩn bị, bây giờ tất cả giao nộp cho ông đây, nếu không sẽ chết”
“Ông muốn cướp của chúng tôi.
Mọi người cùng lúc phần nộ, họ tưởng rằng Bí cảnh là đến để tìm bảo vật nhưng vừa vào đã bị cướp đoạt.
“Bảo vật của Bí cảnh là bảo vật, bảo vật của các người cũng là bảo vật.

Đừng nhiều lời, nhanh lấy ra đây, bắt đầu từ cô.” Ông lão chỉ cô gái đang khóc nức nở ở kế bên.
Sắc mặt của cô gái lộ ra phần do dự, nhưng ông lão hừ khẽ một tiếng, không khí đột ngột mù mịt, ngay tức khắc bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lấy ra hết tất cả đan dược.
Nhưng ngay lúc đó.
“Các vị, chúng ta có mười mấy người.

Ông ta chỉ có một mình.” Tần Trạm đột nhiên mở miệng nói.
Nét mặt của mọi người cũng có một chút thay đổi.
Tần Trạm nói đúng, mười mấy người cùng nhau ra tay, có lẽ không là đối thủ của ông ta.
Ai cũng không muốn mất đi đồ vật của bản thân, cùng nhau xông lên cũng là một cách.
Mọi người bắt đầu kháng cự “Ha ha, các người có thể thử nhưng mà tôi bảo đảm tôi chắc chân sẽ giết hết một nửa người trong các người.” Ông ta cười lạnh.
Chỉ một câu nói đó đã làm cho suy nghĩ chống lại vừa mới xuất hiện của mọi người đột nhiên do dự.
Ai sống ai chết?
Nếu bản thân liều mạng chống lại người chết chính là mình, đó chắc chắn là thiệt hại lớn.
“Tôi chỉ biết như vậy”
Nét mặt ông lão lộ ra vẻ châm biếm và nói: “Lúc đầu ông đây vào Bí cảnh chính là bị một vị tiền bối cướp đi tất cả như thế, ai cũng muốn thừa nước đục thả câu để bản thân chiếm lợi.
“Nếu đã không muốn tranh thì giao hết ra đây, người tiếp theo”
“Đừng động thủ, tôi nộp”
Một người đàn ông đại võ tông cắn răng giao nộp tất cả vũ khí và đan dược.
“Nếu như có cậu Vô Song ở đây thì tốt rồi, anh ta nhất định sẽ không để chuyệ này xảy ra.” Cô gái khóc nói.
Tần Trạm nhìn thấy một màn này thầm lắc đầu.
Đây đều là bản tính con người.

Bản thân không có năng lực ra tay nhưng ông trời sẽ giúp những người tự bản thân nỗ lực, nếu bọn họ chọn kháng cự, cho dù chỉ có mấy người, bản thân cũng sẽ không ngần ngại giúp họ tiêu diệt ông ta.
Cho dù không có mình mười mấy võ sư kia hợp lại cũng đủ để dọa ông ta rút lui.
Đáng tiếc bọn họ lại hèn nhát và chỉ biết mưu tính cho riêng mình.
“Đến lượt cầu rồi
Ông ta nhìn bảo vật trước mặt chất chồng như núi, hai mắt như thiêu đốt, ông chỉ về hướng Tân Trạm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui