Chương 704
“Đàn anh, tôi không hiểu ý của anh.” Vẻ mặt của Trương Quốc Lập hơi thay đổi, cắn răng nói.
“Cậu chắc chắn bức tượng này, có thể nhận được sức mạnh kế thừa sao?” Tần Trạm nói.
Vẻ mặt của Trương Quốc Lập trở nên cứng nhắc, sau đó cảm thấy hơi tức giận mà nói: “Đàn anh không tin tôi à?”
“Bức tượng này ở sâu trong hang núi, trận pháp ở ngay trước cửa hang, cậu làm sao biết được những chuyện này.”
“Đàn anh, anh đây là có ý đì? Khi lần đầu tiên tôi đến đây, trận pháp đó vẫn chưa có hiệu lực, chỉ tiếc năng lực của tôi không đủ mạnh, chỉ lấy được một phần sức mạnh kế thừa bằng cách chạm vào bức tượng, sau đó lại bị bức tượng đẩy ra, còn có rất nhiều trận pháp ngăn lại: “Nếu như anh không tin tôi? Vậy thì tôi làm thử cho anh xem”
Trong lúc nói chuyện, Trương Quốc Lập đi về phía bức tượng “Không cần phải làm như vậy.”
Tân Trạm lạnh lùng cười lên, cả người đột nhiên đi đến trước bức tượng, vô lên đầu bức tượng một cái,
Ngay lập tức, bức tượng kia vỡ tan tành, một bóng ma từ trong đó bay ra một cách nhanh chóng.
“Trương Quốc Lập, cậu còn lảm nhảm với anh ta làm gì, người này đã là người chết rồi.”
Bóng ma đó lơ lửng ở trên không trung, nở một nụ cười kỳ dị, gã ta vừa vung tay ra, một trận pháp bay lên ở xung quanh
Tân Trạm, ngay lập tức bao vây lấy anh.
Tần Trạm lắc lắc đầu.
Hiển nhiên, tất cả mọi chuyện sức mạnh thừa kế, đều chỉ là một cái bày.
“Tân Trạm, vốn dĩ cho rằng đã bị anh phát hiện rồi, nhưng không ngờ anh lại tự nghĩ mình rất giỏi, còn tự đưa mình vào “Anh quen biết tôi Trạm sửng sốt.
trên máy bay ở Châu Âu, chính là anh đã làm hư việc lớn của Hỏa Diệc Tông chúng tôi, ngày hôm nay tôi phải giết chết anh, treo xác anh ở trước cửa thành, để cho cả thế giới biết được, hậu quả của việc làm mất lòng đến Hỏa Diệc Tông của tôi.” Bóng ma kia nói một cách thách thức.
“Hỏa Diệc Tân Trạm bỗng nhiên hiểu rõ
Khi trước đi đến Châu Âu, Tân Trạm gặp phải một vụ cướp máy bay, trên người của mấy tên Võ Giả đó, có một tấm thể ghi chữ
Ngọn lửa ở trên đó vô cùng nóng, nóng đến mức từng thiếu đốt da thịt của Tần Trạm, để lại cho anh ấn tượng rất sâu đậm.
“Đàn anh, những việc anh bảo tôi đều làm được rồi.
Yêu cầu mà anh đã đồng ý của tôi?” Trương Quốc Lập vui mừng nói.
“Yên tâm, cậu sẽ trở thành trưởng lão của Hỏa Diệc
Bóng ma nói.
“Cảm ơn đàn anh” Trương Quốc Lập vui mừng khôn xiết.
“Trương Quốc Lập, bây giờ cậu lập tức phá vỡ trận pháp, giết chết bóng ma này, tôi sẽ cho cậu một cơ hội sống Tần Tram nhìn cậu ta nói.
“Ha ha, thật là nực cười, Tần Trạm anh đang nằm mơ sao?”
Lúc này vẻ mặt của Trương Quốc Lập đã hoàn toàn thay đổi, trên mặt nở ra một nụ cười điên cuồng, không còn nét khiêm tổn và nghe lời như khi trước nữa.
“Bây giờ chúng tôi là dao thớt, anh là con cá, còn muốn ra lệnh cho tôi? Ngọn lửa ma của chúng tôi là vô địch không có đối thủ, ở trong trận pháp lớn của Hỏa Phần, ngay cả Hóa Cảnh cũng sẽ bị
Bóng ma kia cũng lạnh lùng cười lên, gã ta kích hoạt trận pháp, ở dưới chân của Tân Trạm dâng lên từng ngọn lửa nhiệt độ ở trong trận pháp cũng đột nhiên trở nên cao lên, muốn đốt rụi Tân Trạm.
“Anh nói rất đúng, nhưng mà nếu như tôi không ở bên trong trận pháp thì sao?”
Trên mặt Tần Trạm nở ra một nụ cười lạnh lùng, trong lúc nói chuyện, bóng dáng của anh dẫn dần biến mất ngay trong trận pháp Hỏa Phần.
“Cái gì!” Bóng ma và Trương Quốc Lập đều vô cùng bất ngờ.
“Anh ta đâu mất rồi?” Bóng ma tức giận mà hét lên, tìm kiếm xung quanh.
Mà Tân Trạm lại đột nhiên xuất hiện ở ngay sau lưng Trương Quốc Lập.
“Cậu đang tìm tôi à?
Nhìn thấy Tân Trạm xuất hiện ở bên ngoài trận pháp, vẻ mặt của Trương Quốc Lập thay đổi một cách rõ rệt, điên cuồng mà bỏ chạy.
Tần Trạm lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay qua trực tiếp đánh Trương Quốc Lập ngất đi.
“Không thể nào, trận pháp Hỏa Phần này không thể bị phá vỡ được, anh rõ ràng ở bên trong trận pháp mà.
Bóng ma kia nói với vẻ mặt khó mà tin được.
“Trước khi tôi đi vào trận pháp, trận pháp này đã bị tôi phát vỡ rồi.”
Tần Trạm cười lên một cách lạnh lùng, chỉ về một chỗ, bóng ma lập tức mở to mắt ra.
trận pháp mà gã ta đã vất vả bày lên, vậy mà lại bị Tần Trạm phá vỡ mà không hề hay biết.
“Cho dù đã như vậy, ông đây cũng có thể giết chết anh” Bóng ma tức giận hét lên, chỉ vào Tân Trạm.
“Trận pháp Hỏa Phân, thiêu chết anh ta.
Ngay lập tức, một ngọn lửa hừng hực bốc lên từ trong trận pháp, biến thành một con rồng lửa, lao thẳng về phía Tân Trạm, khi thể ngút trời.
Bên trong ánh mắt của Tân Trạm lóe lên một nét xem thường, anh đứng tại nơi đó không hề nhúc nhích, chỉ đưa một ngọn tay ra.
Sau đó nhẹ nhàng mà gõ lên trán của con rồng lửa đang vừa gào thét vừa bay qua kia.
Ngay lập tức, thân thể của con rồng lửa trở nên cứng nhắc, biến thành từng đốm lửa lấm tấm, biến mất ở trong không trung.
“Anh, anh còn thông thạo về trận pháp, tin tức của Hỏa Diệc Tông có sai sót à.” Bóng ma vừa bất ngờ vừa tức giận nói.
Vốn dĩ trong dự tính, chỉ cần Tần Trạm đi vào trận pháp Hỏa Phần, thì chắc chắn sẽ chết không hề nghi ngờ gì, sau đó lại không nghĩ đến vậy mà Tân Trạm lại nhờ vào trận pháp mà phá vỡ kế hoạch của bọn họ một cách dễ dàng.
Tần Trạm tiến tới một bước, liền đi đến trước mặt bóng ma, sau đó vươn tay tóm lấy Bóng ma kia ngay lập tức hét lên một cách thảm thiết, thân thể không ngừng vặn vẹo, sương mù đen kịt bốc lên.
“Tần Trạm, anh sẽ không chết một cách yên ổn đâu” Trong tiếng chửi rủa của bóng ma, thân thể của gã ta lập tức nổ tung, Tần Trạm mây khói.
Một ngọn lửa ma chui ra từ trong đám sương mù màu đen đang tan biến, chuẩn bị chạy trốn.
Tần Trạm hừ một tiếng, giam giữ ngọn lửa ma kia một cách chắc chắn.
Món đồ chơi này rất lợi hại, lần trước Tân Trạm không có chú ý liền bị thương vì nó.
Tần Trạm suy nghĩ, giam giữ ngọn lửa ma đàng hoàng, ném vào trong không gian giữ đồ.
Lúc này, Tân Trạm để ý đến bên dưới bức tượng bị mình đánh vỡ, lại có thêm một tấm thẻ bài, không phải thẻ bài kỳ lạ của Hỏa Diệc Tông, mà đang có một dòng ánh sáng lấp lánh như dòng nước chảy vậy.
Nhặt tấm thẻ bài lên, Tần Trạm phát hiện bên trên tấm thẻ bài có viết hai từ “Thánh Tuyền”.
Cũng không biết là rơi ra từ bức tượng bị vỡ, hay là tấm thẻ bài này vốn được giấu ở dưới đất rồi.
“Phải Thánh Tuyền, đây là thẻ bài của một môn phái xưa.
Tân Trạm vừa nghĩ đến, cũng thu thẻ bài vào.
“Cậu muốn chạy sao?” Tần Trạm quay đầu lại, nhìn về phía Trương Quốc Lập vừa tỉnh tạo trở lại đang chuẩn bị chạy trốn.
Gương mặt của Trương Quốc Lập trở nên trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi, rầm một tiếng mà quỳ xuống.
tha cho tôi một “Anh Trạm, mong anh khoan dung độ lượng, mạng.” Trên gương mặt của Trương Quốc Lập đầy vẻ hoảng sợ, hoàn toàn khác với người đang kiêu căng khi nãy.
“Sớm biết có ngày hôm này thì cần gì phải làm những chuyện này chứ.” Tần Trạm đi qua đó, một dòng năng lượng đi vào trong đầu của Trương Quốc Lập.
Trương Quốc Lập đau đớn mà kêu lên, ánh mắt nhìn về Tân Trạm không muốn tha cho mình, cậu ta hung dữ mà gào thét lên: “Tôi không phục, tôi xuất thân là người bình thường, chỉ muốn dựa vào sự cố gắng trở thành người đứng trên cùng, việc này có gì sai chứ.”
“Dựa vào việc làm hại người khác mà đi lên, đây cũng gọi là cố gắng à?” Tần Trạm cười một cách lạnh lùng.
Tia thần thức đó khuấy động trong đầu cậu ta một cái, Trương Quốc Lập ngay lập tức hoàn toàn tắt thở.
Xem lướt qua những ký ức trong đầu của Trương Quốc Lập một hồi, Tân Trạm đi ra khỏi hang núi.
Hỏa Diệc Tông này, chính mình chưa đi tìm đến bọn họ, vậy mà lại đến đây chọc vào mình.
Sau này có cơ hội, liền giải quyết giống như phải Phạm Thiên vậy.
Sau khi rời khỏi hang núi, Tân Trạm cũng không dây dưa ở đây nữa, đi thẳng về phía Diệp Thành tụ họp.
Sau vài tiếng đồng hồ, Tân Trạm đi vào một vùng rừng núi khác.
Sau đó anh nhìn thấy, ở phía trước lại có một đoàn người đang chậm rãi đi về phía trước.
Bóng dáng của người đi đầu, vô cùng chói mắt, trên mặt luôn giữ một nụ cười làm cho người khác cảm thấy dễ chịu như đón gió xuân vậy, dường như đi đến đâu cũng thành điểm hút mặt của nơi đó.
Đó chính là đứa con của nhà họ Hàn, Hàn Vô Song.
Ở phía sau anh ta có những Võ Giả khác nhau đi theo.
Người nói người cười, bầu không khí trông rất hòa hợp.
“Cũng may có cậu Vô Song ra tay giúp đỡ, nếu không tôi liên bị con quái vật đó ăn mất rồi.”
“Đúng vậy, khi nãy tôi cũng suýt chút nữa rơi vào bẫy, cũng may có cậu Vô Song nhắc nhở.
“Tôi thấy chúng ta cũng đừng tự mình chạy đi nữa, nghe nói có những người mạnh khác hay tùy tiện cướp giật những người yếu kém, đi theo cậu Vô Song cũng rất tốt.
“Đúng vậy, đúng là ý này.
Nhóm này đó đều khen lấy khen để Hàn Vô Song.