Chương 711
Diệp Thành hét lớn một tiếng, chỉ thấy ngực của hình nộm từ từ tản ra ánh sáng, giống như sống lại một lần nữa.
Hình nộm gầm nhẹ một tiếng, chợt đánh một quyền về phía Tần Tram.
Một quyền này của hình nộm rít gào trong gió, khí thế không tầm thường, đã đạt tới tu vi Hóa Cảnh Tần Trạm đưa hai tay ra dỡ, chỉ cảm thấy một cỗ lực ập tới người.
Hai cánh tay anh tê dại, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“Không phải cậu nói hình nộm này xong đời rồi sao?” Tân Trạm bò từ dưới đất dậy, nói với Diệp Thành.
“Ông đây làm sao biết hình nộm này có sức sống ngoan cường như vậy, chạy mau, hình nộm này có thực lực Hóa Cảnh ba tầng!”
Hai người Tân Trạm lui lại, hình nộm này vẫn luôn đi theo, không hề buông tha.
Mà hỏng bét hơn chính là lúc hai người tránh né, lại có nhiều hình nộm hơn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng mà từ dưới đất bò dậy.
“Lớn chuyện rồi.” Đầu Diệp Thành đầy mồ hôi, tránh né những hình nộm này.
Mấy thứ này không sợ chết, hơn nữa tu vi cao hơn hai người.
họ bị đuổi theo vô cùng chất vật.
“Đi ra ngoài thử xem?”
Tần Trạm đi tới bên cửa, thử đẩy cửa một cái.
Sau đó sắc mặt Tần Trạm biến đổi, cửa đã bị đóng hoàn toàn, không còn cách nào mở ra.
“Chạy không thoát.” Diệp Thành hồ lên kinh ngạc.
“Nếu chạy không thoát vậy thì chiến đấu thôi.” Tần Trạm lấy kiểm Thanh Đồng ra, đôi mắt lóe lên ý chí chiến đấu.
“Chu thiên thập tam trảm, trảm thứ bảy.
Tần Trạm hét lớn một tiếng, trên thân kiếm Thanh Đồng tỏa ra ánh sáng, thân thể nhảy lên thật cao.
Chín trăm chín mươi chín kiếm quang chợt lóe, hóa thành một cơn lốc mũi kiếm, điên cuồng xoay quanh bốn phía Kiểm quanh rất nhanh xông tới đánh lên người hình nộm, đánh những hình nộm này ngã xuống đất.
Hai người mới vừa thở dài một hơi, liền thấy những hình nộm trên mặt đất lại động đậy hai cái, rồi từ từ đứng lên.
“Chiều này của cậu không được rồi, hơn nữa mũi kiếm bay quá xa, kích hoạt cả những hình nộm ở phía xa rồi.”
Diệp Thành chỉ về phía xa, những hình nộm vốn đứng im, cũng chậm rã tỏa ra ánh sáng, càng đánh càng nhiều.
“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?” Tần Trạm cau mày nói.
Hiện tại xung quanh hai người đã tập hợp khoảng mười lăm hình n.
Hơn nữa tất cả đều có tu vi từ Hóa Cảnh trở lên, điều này làm cho hai người tê cả da đầu.
Hai người Hóa Cảnh tầng một, đánh mười lăm con Hóa Cảnh tầng ba, mặc dù đối phương không có thần trí, nhưng cũng không thể ứng phó.
“Nếu không giả chết thử xem.”
Diệp Thành đột nhiên suy nghĩ nói.
“Giả chết? Cậu cho rằng những hình nộm này là gấu chó sao!”
Tần Trạm có chút cạn lời, Diệp Thành giống như ra quyết định, đổi mặt với một hình nộm đang tấn công tới, anh ta trực tiếp ngã xuống đất.
Thậm chí cả hô hấp, hơi thở cũng áp chế đến mức thấp nhất.
“Dường như có tác dụng.
Cảm nhận được hình nộm trước mắt khựng lại, giống như đang rơi vào hoang mang, mặt Diệp Thành lộ vẻ vui mừng.
Kết quả, lời Diệp Thành lời còn chưa nói hết, hình nộm đã rất không nể mặt mũi, cúi đầu đá một cú lên người anh ta, Diệp Thành kêu thảm một tiếng, như bóng cao su bay ra ngoài, đụng tới một tảng đá.
Những tảng đá này lập tức tản ra ánh sáng như có như không, tan biến trong không trung.
Mà những tảng đá khác lại có sự thay đổi trong hình vẽ.
Trong đầu Tần Trạm vừa suy nghĩ, trước đó anh cảm thấy những tảng đá này có chỗ kỳ quái.
Hiện tại trong lòng anh đột nhiên đã hơi hiểu ra.
Nếu như đoán không sai, cách kích hoạt những hình nộm này có liên quan tới những tảng đá trên đất.
“Giúp tôi bày trận, có khả năng tôi biết cách làm cho hình nộm an tĩnh lại.”
Tần Trạm hét lớn với Diệp Thành.
“Được.” Diệp Thành cũng gật đâu.
Điều này chênh lệch khá lớn với dự đoán của anh ta, đi bị cảnh với Tần Trạm, sao người bị đánh luôn là anh ta.
Rõ ràng anh ta muốn để Tân Trạm làm khiên thịt mà Diệp Thành cần răng, bảo vệ Tần Trạm.
Anh ta khua kiếm tới cực hạn, không ngừng đánh lui những hình n.
Mắt Tân Trạm không ngừng lóe lên, nhìn chăm chú vào màu sắc và cách sắp xếp những tảng đá trên mặt đất.
Đồng thời theo di chuyển của Diệp Thành mà trong đầu không ngừng suy tính.
Quá trình này nhìn như ngắn ngủi, nhưng trên thực tế cực kỳ tiêu hao thần thức.
Sau một hồi công phu, hai mắt Tần Trạm lộ ra màu máu, trên trán đổ đầy mồ hôi.
“Không chống đỡ nổi nữa!” Diệp Thành hét thảm một tiếng, bịch một tiếng bắn ngược trở lại.
Sau đó anh ta cắn răng một cái, đem pháp bảo màn sáng từng sử dụng trong cuộc chiến ở hiệp hội võ đạo ở thủ đô trước kia lấy ra, ở bên ngoài hai người tạo ra một màn sáng bản trong suốt, ngăn cản tất cả hình nộm ở bên ngoài.
“Tần Trạm, cậu nhanh lên một chút, thứ đồ chơi này không chống được lâu đầu.” Diệp Thành lau vết máu ở khóe miệng, căng thẳng nói.
“Nếu hai ta không bị người nhà họ Hàn giết mà ngược lại chết trong tay những hình nộm không có đầu óc này, ông đây chết cũng không cam tâm!”
Tần Trạm ngoảnh mặt làm ngơ với những lời này.
Anh đưa tay không ngừng khoa tay múa chân trên không trung, giống như đang vẽ đồ án nào đó, trong miệng lặng lẽ thử lại phép tính.
Diệp Thành cảm nhận được vòng bảo hộ xung quanh ngày càng yếu, cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Cuối cùng, bịch một tiếng, mà sáng hoàn toàn vỡ vụn.
“Xong rồi.” Diệp Thành kêu to.
Mà cũng đúng lúc này, mắt Tần Trạm đột nhiên bắn ra một tia sáng.
Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích.”
Tần Trạm hét lớn một tiếng, sau đó chân đạp âm dương, đi tới một tảng đá bên cạnh Diệp Thành.
Hình nộm bốn phía sau khi đánh tan màn sáng, phát ra tiếng kêu khanh khách.
Bọn chúng đồng thời giơ quả đấm lên đánh về phía hai người họ.
không khí rung mạnh, cú đấm theo gió đập vào mặt.
Diệp Thành cắn chặt răng, mặt lộ vẻ do dự.
Nếu như cứng rắn nhận một quyền này, bản thân không chết cũng phải trọng thương.
“Đừng nhúc nhích, tin tưởng tôi! Tần Trạm rống to lần nữa.
“Quên đi, mạng của tôi đều giao cho cậu.” Diệp Thành cần rằng một cái, trực tiếp nhắm mắt lại.
Anh ta vẫn không nhúc nhích, đợi công kích của hình nộm ập tới.
Đợi vài giây, một cú đấm lỗi đình trong tưởng tượng không có, Diệp Thành nửa tin nửa ngờ mở mắt ra.
Sau đó, anh ta khiếp sợ phát hiện, hình nộm xung quanh, nằm tay chúng chỉ cách mình có mấy centimet, nhưng toàn bộ giống như bị dùng thuật định thân vậy, vẫn không nhúc nhích.
“Con bà nó, Tần Trạm cậu thành công rồi!” Diệp Thành vui vẻ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Tảng đá trên đất được bày trận pháp âm dương ngũ hành, nếu cậu bước nhầm, sẽ kích hoạt trận pháp khiến hình nộm phán đoán được cậu là kẻ địch nên tấn công.”
Tân Trạm cũng còn sợ hãi trong lòng: “Có điều hiện giờ không sao nữa rồi, chúng ta dựa theo lối thoát của trận pháp, chỉ cần chậm rãi thục đẩy, đi chậm, cũng sẽ không tấn công nữa.” “Hay lắm.
Hi vọng trong chỗ sâu của kiến trúc này có bảo bối thật, nếu không chúng ta sẽ lỗ lớn.”
Diệp Thành bất đắc dĩ, đường lúc vào đã bị chặn, họ chỉ còn một con đường đi về phía bóng tối thôi.
Hai người tiếp tục đi tới, số lượng hình nộm trước mắt ngày càng nhiều, hai người nhìn thấy da đầu có chút tê dại.
Tần Trạm vừa suy nghĩ, vừa thong thả đi về phía trước.
Tuy tốc độ không nhanh, nhưng không kích hoạt hình nộm tấn công họ.
Cuối cùng, hai người đi hơn nửa tiếng, tới một quảng trường nhỏ ở cuối.
Một tòa đại điện đầy khí thế xuất hiện trước mặt hai người.
“Cuối cùng cũng an toàn rồi.” Diệp Thành thở ra một hơi dài nói.
Lúc này khoảng cách của bọn họ với đại điện chỉ còn hơn mười bước, nhưng chỉ cần không kích hoạt trúng hình nộm, hai người có thể an toàn đến đối diện.