Chương 729
Tần Trạm lựa chọn trụ sở là nơi dựa vào núi.
Trên tầng cao nhất của biệt thự, Tân Trạm nhìn qua dãy núi mờ ảo, trong ảnh mặt mang theo vẻ phức tạp.
“Ngu Như Mỹ, cô thật sự đã biến thành ma đầu giết người sao?”
Anh còn nhớ rõ lúc ấy, cơn đau đớn như rút hết sức lực kia.
Nếu như Ngu Như Mỹ thật sự biến thành ma đầu, Tân Trạm cũng có trách nhiệm.
Sau khi bắt được cô ta thì nên làm gì đây? Nếu như cô ta thật sự giết người vô số…
Tân Trạm thở dài, không muốn suy nghĩ nữa.
Nhưng cho dù như thế nào, anh phải xác định trước, rất cuộc Ngu Như Mỹ có phải là ác ma giết người trong miệng mọi người không.
Một đêm không có việc gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, thống lĩnh Trương đến tìm Tân Trạm.
“Thủ lĩnh Tân Trạm, vụ án này đã kéo dài rất lâu, không biết anh muốn ra tay từ đâu?” Thống lĩnh Trương hỏi ý kiến của Tân Tram.
“Gần đây có ta giết người là lúc nào?” Tần Trạm hỏi.
“Lần gần đây nhất là chùa Hàn Thủy, có tám tăng nhân đã chết.
Trong đó có sáu người là Đại Võ Tông.
Trong lòng thống lĩnh Trương còn sợ hãi mà nói.
“Lúc trước là nhà họ Trương trong giới võ đạo, một nhà mười mấy người đều bị giết hết, chết quá thảm rồi.” “Vậy thì đi chùa Hàn Thủy đi.” Tần Trạm suy nghĩ một chút rồi nói.
Một đoàn người đi vào chùa Hàn Thủy.
Chùa Hàn Thủy nằm ở ngoại ô phía Tây của núi Nam Canh, khung cảnh xinh đẹp, chùa chiến chiếm diện tích cực lớn, khí thế hào hùng.
Bên trong núi Nam Canh có rất đông phật tử, trong đó chùa Hàn Thủy là một nơi nổi tiếng.
Hơn nữa, chùa Hàn Thủy rất nổi tiếng trong giới võ đạo, rất nhiều cao thủ xuất thân từ nó.
Thống lĩnh Trương dẫn người đi vào.
Trụ trì của chùa Hàn Thủy tự mình ra nghênh đón.
Ông ta hơn sáu mươi tuổi, mày trắng như tượng, mặc tăng bảo không nhiễm bụi trần, dáng vẻ cao tăng đặc đạo.
Tân Trạm dùng thần thức dò xét một phen, phát hiện ông trụ trì già này tu vi không yếu, tản ra hơi thở vô cùng mạnh mẽ, vậy mà tu vi đã đến trình độ Hóa Cảnh.
Chẳng lẽ lúc ấy có thể đánh Ngu Như Mỹ bị thương.
“A di đà phật, lão tăng Giác Mộc Thành, chào các vị thi chú: Lão trụ trì tỏ vẻ đau thương, dường như chưa thoát khỏi sự đau buồn khi thấy các tăng nhân bị giết.
“Đại sư Giác Mộc Thành, hôm nay chúng tôi đến để bảo vệ, muốn hỏi thăm chút tin tức về tám tăng nhân qua đời kia” Thống lĩnh Trương nói.
“Vị này là thủ lĩnh Tần Trạm từ kinh đô tới, lần này cho anh ấy phụ trách.” “Thủ lĩnh Tân Trạm tuổi trẻ tài cao, lão tăng bội phục Giác Mộc Thành nói.
Ông ta gật đầu, dẫn mấy người đến nơi bắt đầu.
Trên đường đi.
bọn họ đi xuyên qua từng căn miếu thờ Tân Trạm chú ý tới, trong chính điện của ngôi chùa bảy tượng Phật vàng óng ánh, liên tục có khách hành hương ra vào, số người không ít.
Xem qua chùa Hàn Thủy này có hương hỏa náo nhiệt.
“Phía trước của chùa Hàn Thủy là nơi tiếp đãi khách hành hương lễ Phật, đằng sau là nơi ở của tăng nhân chúng tôi.
Không nghĩ tới nơi yên bình thế này lại xảy ra thảm án như thế” Giác Mộc Thành dẫn mọi người đến một căn phòng.
Sau khi Tân Trạm đi vào, nhìn lướt qua bốn phía.
Trên mặt đất, vết máu còn chưa biến mất, trên vách tưởng xung quanh cũng dinh chút ít máu tươi, Mà làm cho người ta chú ý nhất là trên vách tưởng có từng dấu vết anh kiếm “Nữ ma đầu Ngu Như Mỹ này vô cùng tàn nhẫn, tôi cảm thấy tám người đệ tử này đều bị dùng một kiếm đâm chết.” Lão trụ trì thở dài nói: “Các anh phải bắt lấy cô ta, vì đô nhị đáng thương của tôi, nợ máu phải trả bằng máu”
Tân Trạm đi qua, ngón tay vuốt lên vách tường, linh khi phun trào, đưa tới một luồng kiếm khí còn chưa tiêu tan.
Tinh tế cảm nhận, trong lòng Tân Trạm run lên, phía trên đó có lưu lại khí tức của Ngu Như Mỹ.
Đương nhiên, đúng là Ngu Như Mỹ đã đi qua nơi này.
Tóm lại, khí tức cả phòng vô cùng hỗn loạn, Tần Trạm không tìm thấy những vật có giá trị khác, “Nơi này của các ông đã được quét dọn qua?” Tân Trạm cau mày nói.
“Đúng thế, dù sao nơi này cũng là chùa, sau khi lão tăng xin chỉ thị của thống lĩnh Trương đã sửa sang lại một phen” Giác Mộc Thành nói.
Tần Trạm lật xem hồ sơ bên bảo vệ cung cấp.
“Theo ông nói, Ngu Như Mỹ kia xông vào lúc nửa đêm, giết chết tâm đồ nhi của ông, có ai chứng kiến không?” “Đúng thế, mặc dù chuyện này đột nhiên xảy ra, nhưng sau khi các vị thí chủ phát hiện đã thét lên, lúc này mới làm chúng tôi chú ý.
“Nam thí chủ hay là nữ thí chủ?” Đột nhiên Tân Trạm nói.
Giác Mộc Thành ngẩn người, Tân Trạm giơ một tay lên, mấy ra mấy sợi tóc dài bị nhuộm màu.
“Nam nữ đều có.
Giác Mộc Thành suy nghĩ một chút rồi nói.
“Nhưng chùa Hàn Thủy đều là nam tăng, sao giữa đêm khuya lại có nữ thí chủ tới cửa?” Tần Trạm nói.
“Thủ lĩnh Tân Trạm hiểu lầm rồi.” Giác Mộc Thành cười nói: “Anh có điều không biết, chùa Hàn Thủy chúng tôi tiếp đãi thí chủ không phân biệt nam nữ.
Hơn nữa có nam thi chủ ở lại tôi cũng không cảm thấy kì lạ” “Nhưng nửa đêm, tám tăng nhân và nam nữ thi chủ ở chung trong một căn phòng nghiên cứu Phật pháp, chắc chắn không phải ở cùng nhau làm chuyện khác chứ?”
Tân Trạm giương mày lên.
Lão trụ trì lắc đầu thở dài nói: “Thủ lĩnh Tân Trạm, chúng tôi đều là cao tăng theo đạo, hi vọng ngài có thể tôn trọng” “Ừm, vậy xin lỗi, mấy nữ thí chủ kia còn ở lại đây không.”
Tần Trạm càng lúc càng cảm thấy kì lạ.
Anh cảm giác điều tra tình hình là then chốt trong việc tìm ra chân tướng Ngu Như Mỹ phải chăng đã nhập ma rồi.
“Nữ thí chủ bị hoảng sợ đều đã về nhà, nhưng mà vẫn còn một người ở lại” “Gọi vị nữ thí chủ kia đến.” Lão trụ trì phân phó một người đệ tử ở bên ngoài, rất nhanh một cô gái được mang đến.
Sắc mặt cô ta có vẻ sợ hãi, gương mặt trắng bệch, nhìn có vẻ như rất bất ngờ.
Tần Trạm hỏi cô ta vài chuyện, rất giống với lời lão trụ trì nói.
“Tăng nhân kia đã nói gì với cô? Lão trụ trì nói mấy người đang nói chuyện Phật pháp?” Đột nhiên Tân Trạm nói.
Cô gái ngẩn người, vội vàng nhìn qua lão trụ trì.
Giác Mộc Thành tăng hàng một cái rồi nói: “Nữ thí chủ nói chi tiết là được.
“Là nói chút chuyện Phật pháp với tôi, nhưng tôi quên nội dung rồi.” Cô gái trợn mắt nhìn mà nói.
Đôi mắt của Tần Trạm hiện lên vẻ khác lạ.
Nếu thật sự là đang nghiên cứu Phật pháp, cụ thể đang nói gì cũng cần hỏi ý kiến của lão trụ trì hay sao?
Anh cảm giác được cô gái này đang giấu điểm điều gì đó.
“Giác Mộc Thành trụ trì nói ở đây có bốn nam thí chủ phải không.” Đột nhiên Tân Trạm cười tủm tỉm nói.
“Đúng, đúng thể.” Cô gái vội vàng gật đầu.
“Ừm, thật xin lỗi, tôi nhớ lầm, ông ấy nói có sáu người.
Tân Trạm lại nói.
“Đúng thế, là sáu người, tôi cũng nhớ lầm.” Cô gái ngượng ngùng cười nói.
“Nhưng thực tế ông ta nói là ba người.” Tân Trạm thở dài nói.
Cô gái ngẩn người, cô ta lần nữa nhìn về phía Giác Mộc Thành cầu cứu, vẻ mặt sợ hãi.
“Thí chủ, nhất định là mấy ngày nay cô lo lắng hãi hùng, ký ức hơi hỗn loạn, đi nghỉ ngơi đi” Giác Mộc Thành nói.
Gô gái bị hai vị tăng nhân dẫn đi, Tân Trạm nheo mắt lại, càng cảm thấy mọi chuyện không đúng.
Nhưng mà anh cố giấu cảm giác lạ lùng này, mình ở chỗ này cũng không tìm được chân tướng.
“Tôi không còn gì để hỏi nữa, đi thôi” Tân Trạm noi: “.
Sau đó anh chú ý tới, mấy tăng nhân bên cạnh Giác Mộc Thành đã thở hắt ra, giống như trút được gánh nặng.
Rời khỏi chùa Hàn Thủy, đột nhiên Tân Trạm quay đầu nhìn về phía một người đã gặp thoáng qua, lúc này tăng nhân kia có gương mặt hơi sưng đỏ.
“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?” Tân Trạm hỏi.
“Thí chủ nói đùa, chúng ta chưa từng gặp nhau.” Tăng nhân kia ngẩn người, nhìn gương mặt của Tân Trạm với vẻ hơi nghỉ hoặc.
Lão trụ trì cười đi đến: “Đây là đồ đệ thứ ba của tôi Ngộ Đạo Văn”
“Ngộ Đạo Văn, con sao thế?” Giác Mộc Thành hỏi.
“Không cẩn thận bị đụng vào một cái” Ngộ Đạo Văn cười khổ.