“Thần y Trạm, rốt cuộc là nguyên lí gì vậy?” Dược sư Trương ngượng ngùng hỏi,
Tần Trạm nhìn ông ta một cái rồi chậm rãi nói: “Kim Nguyên Đan quả thực có thể trị được khí độc Ly Mạt, nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng.
“Căn cứ vào mức độ trúng độc của Phương Hiểu Điệp, trước tiên hãy dùng đan dược bốn phẩm để loại bỏ độc tố trên bề mặt, sau đó dùng đan dược năm phẩm để loại bỏ độc tố bên trong.
Cuối cùng sẽ dùng đan dược sáu phẩm.
Làm như vậy thì thuốc vào là hết bệnh ngay, cũng có thể ngăn ngừa tác dụng phụ của Kim nguyên đan “Thần y Trạm, xin bội phục.
Ông già này từ trước đến nay chưa từng gặp được loại phương pháp này.
Dược sư Trương xúc động nói.
Cho dù là phương pháp luyện chế thuốc hay là hiểu biết về đan dược thì ông ta đều hoàn toàn bị thuyết phục rồi.
Tân Trạm cười gật đầu, lại mở ra lò luyện chế đan dược.
Khi Kim Nguyên đan sáu phẩm xuất hiện, dược sư Trương đã trừng to mắt không tin nổi.
Viên đan dược này không chỉ là sáu phẩm, mà còn là đan dược sáu phẩm đỉnh phong
Tân Trạm vẫn còn trẻ tuổi như vậy mà đã thực sự đạt tới cảnh giới này rồi sao? Lúc này bên ngoài sơn động, bảy tầng mây vàng bồng bềnh bay tới, tỏa ra rất nhiều dải ánh sáng vàng chứa đầy linh khí, bao phủ toàn bộ ngọn núi.
“Tầng mây ảnh vàng, gần đạt Kim nguyên đan bảy phẩm.
Dược sư Trương hoàn toàn quỹ luôn.
Ông ta luyện thuốc cả đời, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể luyện chế ra đạn dược trung phẩm sáu phẩm.
Cô chủ nhà họ Vân nhìn Tân Trạm, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Chẳng trách Tô Uyên lại tin tưởng Tần Trạm như vậy, y thuật của anh thật sự rất đáng kinh ngạc.
Để Phương Hiểu Điệp uống viên thuốc cuối cùng, linh khí nóng bức trên người Phương Hiểu Điệp hoàn toàn tiêu tán, làn da trắng mịn nõn nà, thậm chí còn tốt hơn trước một bậc.
“Thần y Trạm, tôi muốn xin lỗi cậu” Dược sư Trương cười khổ một tiếng, liên tục chấp tay.
“Dược sư Trương, Phương Hiểu Điệp không sao rồi đúng không?” Cô chủ nhà họ Vân nói.
“Đúng vậy thưa cô chủ, có thể loại bỏ độc tố này mà không cần phải hủy dung, phương pháp của thần y Trạm quả thực khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Dược sư Trương vô cùng hổ thẹn nói.
Nhìn Phương Hiểu Điệp bài tiết độc tố ra khỏi cơ thể, ảnh mắt Tần Trạm chuyển động.
Một vài sợi linh lực bay ra, thu thập độc tố do Phương Hiểu Điệp thải ra, ngưng tụ thành một viên độc dược, thu vào trong không gian trữ vật.
Độc chưởng Ly Mạt là một loại chất độc vô cùng ghê gớm, và cũng rất hiếm gặp, có lẽ viên thuốc độc này có thể sẽ có ích trong tương lai.
Nhìn thấy Phương Hiểu Điệp ngủ say, Tân Trạm lại nhìn về phía đám người Tô Uyên.
“Rốt cuộc thì mọi người đã gặp phải cái gì vậy? Tại sao lại bị người khác đuổi giết?”
Lúc này, Tần Trạm rốt cuộc cũng có thời gian hỏi ra nghi vấn.
“Tôi và cô Uyển tình cờ gặp nhau trong khu rừng, sau đó chúng tôi kết bạn đi cùng nhau, rồi vô tình lấy được một chiếc chìa khóa.
Thứ này dường như có liên quan đến truyền thừa của Thanh Vân Tông, sau đó lập tức dẫn tới sự đuổi giết của Hỏa Diệc Tông” “Hỏa Diệc Tông?
Ánh mắt Tân Trạm khẽ chuyển động, không ngờ lại có liên quan với môn phái tà giáo này.
“Đúng vậy, nhưng mà tôi đã thông báo cho cao thủ của nhà họ Vân, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây thôi.” Vân nói.
Trưởng hộ vệ bên cạnh cô chủ nhà họ “Bọn họ sẽ không tới đâu.”
Tần Trạm lắc đầu nói: “Lúc chúng tôi tới thì nhà họ Phong đã phong tỏa nơi này rồi, e rằng nhà họ Vân mấy người muốn vào đây sẽ rất khó đấy.”
Thực ra Tân Trạm còn để ý khi bọn họ đi vào, có rất nhiều ông già hóa cảnh của nhà họ Phùng đang âm thầm ẩn núp ở chỗ sâu.
Nhưng khi Tần Trạm muốn xông vào thì những người đó lại không hề xuất hiện.
Nếu như không phải nhắm vào những võ giả nhàn hạ là bọn họ, vậy thì mục tiêu chỉ có một, đó là những gia tộc khác của thế giới ẩn.
“Vậy thì phiền toái rồi.” Sắc mặt của ông già hộ vệ hơi thay
Tám gia tộc lớn nhất của thế giới ẩn cũng phân chia mạnh
Xét về thực lực, nhà họ Đống đứng đầu, nhà họ Phong đứng đối.
yêu.
thứ hai.
Mà nhà họ Vẫn lại chính là nhà yếu nhất.
Nếu nhà họ Phong quyết tâm ngăn chặn nhà họ Vân, vậy thì bọn họ sẽ không thể nào gửi quân tiếp viện đến.
“Dọc đường mọi người không gặp người nhà họ Phong sao?” Tần Trạm hỏi.
“Không có, chỉ có Hỏa Diệc Tông vẫn luôn chạy theo đuổi giết chúng tôi đến cùng” Cô chủ nhà họ Vân lắc đầu.
“Nhưng cũng có khả năng là người nhà họ Phong cũng lấy được chìa khóa.
Ông già của nhà họ Vân nói: “Tôi nghe nói chiếc chìa khóa này không chỉ có một cái, ai có thể xông vào đại điện của Thanh Vân Tông trước thì cũng có thể lập tức mở ra bí cảnh” “Chìa khóa có hình dạng như thế nào?” Tân Trạm hỏi.
Lúc này Tô Uyên lấy ra một chiếc chìa khóa.
Tần Trạm vừa nhìn lập tức phát hiện chiếc chìa khóa có màu xanh lam lạnh như bằng, giống như một khối băng ngưng tụ lại, cũng không hề tan ra, nhìn rất kỳ quái “Thanh Vân Tông nằm ở trung tâm của khu rừng này.
Tôi nghe nói chiếc chìa khóa này là thứ quan trọng để mở ra đại điện.” “Tôi hiểu rồi.”
Tân Trạm gật đầu, trả lại chìa khóa cho Tô Uyên.
“Mọi người, tôi đi ra ngoài một lát.
Tô Uyên đột nhiên lên tiếng sau đó đi ra khỏi sơn độn.
Tân Trạm suy nghĩ một chút rồi cũng đuổi theo.
“Em lại muốn đi sao?” Tân Trạm chua xót nhìn bóng lưng Tô
Uyên.
Tần Trạm có chút đau lòng.
Hai người đã lâu không gặp, mà khi gặp lại cũng chỉ nhìn nhau một lát rồi lại chia xa.
Loại cảm giác này quá mức đau khổ.
Tô Uyên nghe vậy thì thân thể mềm mại khẽ run lên, cô quay đầu lại than thở: “Tân Trạm, sư phụ đã từng nói hiện tại chúng ta không thể ở bên nhau, nếu không em sẽ hại anh” “Anh không biết ông ấy dựa vào đầu mà nói như vậy, nhưng nơi này cũng không phải thế giới bên ngoài, mà là bị cảnh của tông môn.
Cho dù chúng ta không thể ở cạnh nhau ở thế giới bên ngoài, nhưng hãy để chúng ta được ở bên nhau trong bí cảnh này có được không?
Ánh mắt Tân Trạm lộ ra vẻ buồn bã, giống như dã thú bị thương.
Tô Uyên lại run lên dữ dội.
Tân Trạm bước tới, ôm lấy Tô Uyên vào trong ngực.
“Tần Trạm.”
Nước mắt của Tô Uyên chảy ra khỏe mắt, kiên quyết ôm lấy
Tần Trạm.
Đôi tình nhân xa cách lâu ngày cuối cùng cũng có thể ở bên nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
“Chờ sau khi rời khỏi nơi này, cho dù em muốn cách xa anh như thế nào, anh cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng khi ở đây, hãy để cho anh được ở cạnh em” Tân Trạm chân thành nói.
“Được rồi.
Tô Uyên do dự một lúc, nhưng nhớ lại những gì ông già đã nói, cô vẫn gật đầu
Tân Trạm lộ ra vẻ vui mừng, ôm Tô Uyên chặt hơn.
“Đừng như vậy, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.
Tô Uyên có chút xấu hổ nói.
“Hì hì, anh ôm vợ của mình thì có làm sao chứ?” Tần Trạm không muốn tách ra khỏi Tô Uyên dù chỉ trong chốc lát.
“Hừ, ai là vợ của anh?” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Uyên dẫn ẩm ướt, nhưng khỏe miệng lại cong lên vì xấu hổ.
Sâu trong rừng rậm, phía trên một mảnh đất trống.
Vài người mặc áo choàng đen tụ tập với nhau, tạm thời nghỉ ngợi.
Cách đó không xa, chồng chất vài xác chết vẫn còn mới.
Bọn họ đã giết một nhóm võ giả ban đầu ở đây, sau đó chiếm giữ nơi nghỉ ngơi của những người đó.
Lúc này, một ông già đột nhiên thay đổi vẻ mặt, khàn giọng nói: “Chưởng độc Ly Mạt của tôi đã bị người ta giải rồi.” “Cho dù đã giải được độc, nhưng người đó cũng sẽ bị phế thôi.
Một người khác cười lạnh nói.
“Tuy nói là như thế, nhưng tông chủ đã yêu cầu chúng ta ngăn cản tất cả mọi người trong vòng ba ngày, hiện tại cô gái kia đã được giải độc, chỉ sợ bọn họ lại có thể nhanh chóng lên đường.
Ông giả bất an nói.
“Ông Ba, yên tâm đi
Một ông già gầy gò khác tự tin nói: “Trước đó là do chúng ta chỉ tập trung vào người của nhà họ Phong, cho nên mới có thể để bọn họ chạy thoát “Hiện tại bên phía nhà họ Phong đã hoàn toàn bị chúng ta khống chế, bây giờ tôi bảy ra trận pháp trên con đường mà bọn họ phải đi qua, nếu bọn họ rút lui thì không sao, nếu tiếp tục tiến lên thì tất cả đều sẽ chết hết.” Ông già gầy gò nhe răng cười một tiếng.
“Ông có chắc trận pháp kia của ông có thể khiến tất cả mọi
người khốn đốn không?”
Lão Tam hừ nhẹ nói: “Đừng quên lần trước đã để bọn họ
trốn thoát”