Chương 806: Một vụ đánh cược
Những tia sáng ấy thoạt nhìn thì có vẻ như được sắp xếp lung tung, song, nếu để ý kĩ thì có thể thấy chúng tuân theo một quy tắc bí ẩn, giống như đang tạo thành một loại trận pháp nào đó vậy.
“Càn, Chấn, Khảm…” Tần Trạm chớp chớp mắt, không ngừng suy nghĩ, trong đầu anh đang hình dung ra sơ đồ khái quát của một phù trận khổng lồ “Không đúng, đây không phải là phù trận được tạo bởi bảy tấm bùa, phải là tâm mới đúng.
Tần Trạm nhíu mày, bước tới một chỗ, đào hết bùn đất lên.
Ngay lập tức, trên mặt đất xuất hiện một là bùa đã không còn một chút linh khi nào nữa.
Thậm chí là bùa này còn bị rách ngang một đường ở chính giữa, rõ ràng là đã bị phá hỏng “Phù trận này.
Hình như có liên quan đến tình hóa thì phải.” Nói rồi, Phù ma đột nhiên bừng tỉnh, sau đó kích động nói: “Tân Tram, câu nói không sai, việc là ac ma xuất hiện quả nhiên là có liên quan đến cái phù trận ở dưới nước này.”
“Nhưng mà, cho dù có biết thì sao chứ, cũng vô dụng thôi.
Nếu như kích hoạt cái phù trận khổng lồ này, thì cậu sẽ không còn linh khí để dùng nữa.
Nghĩ tới đây, Phù ma lại thở dài ngao ngán.
“Cũng chưa chắc là như vậy, chúng ta quay trở về đã.” Tần Trạm cười cười, khiến cho Phù ma sững sờ cả người.
Quá trình này nhìn thì có vẻ như diễn ra rất nhanh, song, trên thực tế lại chậm hơn rất nhiều.
ở phía trên đầm nước, thời gian trôi qua vừa tròn một ngày một đêm.
Tân Trạm vẫn chưa trở lại.
Lão Hắc và lão Bạch ngày càng trở nên tuyệt vọng, ông kiếm ở bên cạnh cũng khẽ thở dài một hơi.
Kể từ khi Tần Trạm rơi xuống dưới nước, ảnh sáng từ thanh kiếm liên tục lóe lên loạn xạ, hơi thở của hồ nước thân cũng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Sau đó, bọn họ không đã không còn cảm nhận được hơi thở của Tân Trạm nữa.
“I lai vị, thật xin lỗi, tôi e rang Tân Trạm đã chết rồi” Ông Kiểm đột nhiên quay sang nhìn về phía hai người, chậm rãi mở miệng nói.
Mặc dù tất cả đều do Tân Trạm chủ động, nhưng dù gì mình cũng đã gián tiếp hại chết người thừa kế của hai người họ, ít nhiều gì cũng có chút áy náy.
“Vớ vẩn, cái thằng nhóc Tần Trạm này, ngay cả Thiên Đạo mà nó còn dám chống lại, sao có thể chết một cách lãng xẹt như vậy được.” Gương mặt của lão Hắc đột nhiên đỏ phừng phừng, nổi giận đứng phắt lên, nói.
Trước đó, ông lão cũng vô cùng lo lắng cho an nguy của Tần Trạm, nhưng hiện tại, ông lại cực kỳ tin tưởng rằng Tần Trạm vẫn còn sống.
“Lão già dở hơi kia, ông măng tôi làm cái gì? Cảnh tượng vừa nãy ông cũng thấy rồi đấy, đổi lại nếu như là tôi ở trong hoàn cảnh đó, cũng chẳng thể nào sống nổi đầu.
Làm sao mà Tần Trạm lại có thể sống sót cơ chứ?” Ông Kiếm cũng hơi tức giận, hừ lạnh nói.
“Tôi thề với bóng đèn phích nước luôn, Tân Trạm chắc chắn sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt chúng ta, trừ phi là gặp quỷ” Ông Kiếm hùng hôn nói.
Nhưng ông lão vừa mới nói dứt lời, mặt hồ đột nhiên nổi sóng, sau đó, trong nháy mất, một bóng người xuất hiện.
“Tân Tram!”
Lão Hạc và lão Bạch đầu tiên là sừng sở, sau đó vui mừng khôn xiết.
Còn ông Kiểm thi trơn tròn hai mat, biểu cảm giống như là gặp phải quỳ vậy.
“Mẹ nó, đây là thật đó hả, hay là do tôi hoa mặt vậy!” Ông Kiểm đưa tay lên dụi mắt, mở mắt ra nhìn lại thì thấy Tần Trạm đang chậm rãi bước tới.
“Cậu chưa bị đánh chết ư?” Ông Kiếm vô tình buột miệng, khiến cho lão Hắc và lão Bạch vô cùng tức giận.
“Làm sao, ông còn muốn người thừa kế của chúng tôi bị đánh chết thì mới vừa lòng đấy hả?”
“Ha ha, tôi không có ý này, còn sống trở về thì đương nhiên là chuyện tốt rồi.” Ông Kiếm có chút xấu hồ.
“Nhưng mà cậu cũng thấy rồi đấy, những ác ma này không hề dễ đối phó chút nào.
Cậu vẫn nên tìm cách khác để đả thông kinh mạch đi thôi.” Ông Kiếm cười khổ, thở dài nói Ở một nơi quỷ quái như thế này, ông đã vô cùng may mắn khi có thể gặp được Tân Trạm người thích hợp nhất để tiêu diệt lũ ác ma.
Nhưng đến Tân Trạm cũng không làm được, xem ra cái hồ nước thân này đã không thể cứu được nữa rồi.
“Tiền bối, cho phép tôi hỏi một câu, không biết ông có thể áp chế được hỗ nước thần này trong bao lâu nữa?” Tần Trạm không rời đi luôn như ông nghĩ, mà quay lại hỏi.
“Nhiều thì một tram năm ít thì bốn, năm mươi năm.” Ông Kiếm cười khổ nói.
“Số lượng của những ác ma này không phải là bất biển không thay đổi, không biết vì lí do gì mà chúng ngày càng gia tăng.
Nếu như số lượng ác ma tăng đột biến, thì e rằng tôi cũng không áp chế nổi bao lâu.”
“Nếu như ác ma thoát ra thì phải làm sao?” Lão Hắc và lão Bạch trầm giọng hỏi.
“Vậy thì đành từ bỏ hồ nước thần này vậy.
Đến lúc đó, tôi sẽ tự bạo và phá hủy hồ nước, nhất định không để cho ác ma trốn thoát ra.
Đôi mắt ông Kiểm lóe lên vẻ quyết tâm.
“Ông Kiếm, ông.
Cả lão Hắc và lão Bạch đều trầm mặc.
Ông Kiểm sinh ra ở cái hồ nước thần này, nơi đây chẳng khác nào ngôi nhà của ông, nhưng để không cho ác ma thoát ra ngoài, ông lão sẵn sàng hi sinh bản thân mình.
Trong mắt Tần Trạm cũng lộ vẻ kính trọng, cho dù không thể khống chế nổi ác ma được nữa, ông Kiếm vẫn có thể chạy trốn, dựa vào thực lực của ông lão sẽ không thể nào chết được, nhưng ông sẵn sàng hi sinh để bảo vệ những người khác.
Mặc dù ông Kiểm không phải là nhân loại, mà chỉ là linh hồn của một thanh kiếm, song, phẩm cách của ông khiến cho Tân Trạm không khỏi nể phục.
“Tiên bởi, thật ra, tôi có một cách có thể giải quyết được vấn đề này.” Tần Trạm đột nhiên mó miệng, lời nói của anh khiến cho cả ba người đều sửng sốt Ông Kiếm càng ngạc nhiên hơn, quay sang nhìn anh.
Tình hình bây giờ gần như là đã đi vào ngõ cụt, Tần Trạm có thể nghĩ ra được biện pháp nào hay ho cơ chứ.
“Chỉ cần ông dám đánh cược một lần, thì cái hồ nước thần này chưa chắc đã không khôi phục lại được dáng vẻ trước kia.” Sau đó, Tần Trạm kể lại việc phù trận bị phá hủy ở dưới đáy nước.
“Thì ra mọi chuyện là như vậy ư?” Ông Kiếm cũng có chút giật mình, ông sinh ra ở cái hồ nước thần này, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện ra ở dưới đáy nước có một cái phù trận.
“Cái phù trận này có thuộc tỉnh ẩn, lại có cả ác ma bao vây xung quanh nữa.
Nếu như tôi không đi dò xét qua đó, thì cũng chưa chắc đã phát hiện được.” Tần Trạm nói.
Cho dù ông Kiểm năm rõ hồ nước như lòng bàn tay, nhưng ông lão cũng đâu thể nào lật mỗi tấc đất, từng tắc bùn để tìm kiếm xem bên dưới đáy hồ có cái gì được.
“Ý của cậu là, tôi giúp cậu khôi phục tu vi, sau đó cậu sẽ dùng bùa chủ để khôi phục lại trận pháp này để thay đổi triệt để môi trường của hồ nước thân Ông Kiếm hiểu được ý của Tân Trạm “Nhưng một khi tại dùng hết sức để giúp câu, thì phong ẩn của hồ nước thân sẽ bị buông lỏng và những ác ma rất có the sẽ nhan cơ hội này mà thoat ra ngoài.” Ông kiếm nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày.
“Cho nên tôi mới nói, đây là một vụ đánh cược.” Ánh mắt Tần Trạm sáng ngời, nói.
“Tiền bối muốn chậm rãi chờ chết, hay là muốn đánh cược một phen.
Trong lòng ông Kiểm lập tức run lên.
“Để tôi suy nghĩ lại đã, chuyện này quá nghiêm trọng rồi.” Đôi mắt ông Kiểm thoảng lộ vẻ do dự.
“Không thể đợi thêm được nữa đâu, những tác ma kia đã bắt đầu tiến đến vị trí của phù trận, nếu như để tất cả chúng nó tụ tập ở đó, thì chúng ta sẽ rất khó để có thể kích hoạt trận pháp.” Tần Trạm cau mày nói.
“Tân Trạm, chuyện này con nam chắc bao nhiêu phần trăm?” Lão Bạch hỏi.
“ít nhất là tám mươi phần trăm, nhưng nếu càng kéo dài thì tỷ lệ càng thấp.
Tân Trạm tự tin nói.
“Ông Kiếm, vậy thì ông còn phải do dự cái gì nữa?” Lão Hạc nhìn bộ dáng của ông Kiểm, có chút không nói nên lời.
Tần Trạm cảm thấy đã đến lúc phải cho ông Kiếm thêm một chút kích thích mới được.
“Ha ha, cái gì mà tiền bồi cơ chứ, xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi.” Tàn Trạm dột nhiên cười lạnh nói: Ông Kiếm lập tức sững sờ, nhìn về phía anh.
“Thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, trước đó tôi còn có chút mong đợi được gặp mặt linh hồn của kiếm, bây giờ gặp được rồi, xem ra cũng chỉ là một cái danh hão mà thôi.” Tần Trạm nhìn lại ông Kiếm, giễu cợt nói.
“Thằng nhóc thổi, cậu vừa nói cái gì đó!” Ông Kiểm đột nhiên giận dữ, ông lão vốn vẫn luôn kiêu ngạo với thân phận là linh hồn của kiếm của mình.
“Kiểm là vũ khí tối cao, linh hồn của kiểm chính là linh hồn mạnh nhất trong các loại vũ khí, thế mà cậu lại dám nhục nhã linh hồn của kiếm ư?”
“Chẳng nhẽ tôi nói không đúng hay sao?” Tần Trạm nhìn thẳng vào mắt ông kiếm, lạnh lùng nói: “Trong ấn tượng của tôi, linh hồn của kiếm lẽ ra phải vô cùng sắc bén, chỉ tiến không lùi, vậy mà bây giờ ông lại do dự, dây dưa dài dòng, ông còn xứng với ý chỉ của kiếm hay không? Ông nói cho tôi xem, ông có còn xứng với thân phận linh hồn của kiếm hay không?”
Bum”
Lời nói của Tần Trạm giống như một nhát búa nặng nề phẳng vào trong long ông Kiếm, tham chi còn chạm đến tận linh hồn.
Trong nháy mat, mặt mày ông Kiểm trở nên tái mét, thân thể run lên, nhất thời không thể nói nên lời.