Chương 812
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Một năm, hay là mười năm, không, năm mươi năm.” Lão Ngưu có hơi nghi ngờ cuộc đời mình.
“Tiền bối, nếu tôi nhớ không lầm thì chắc là một tuần.” Tần Trạm nói.
“Một tuần, cậu đùa với tôi à!”
Lão Ngưu nhảy dựng khỏi mặt đất nói: “Cậu đã ngưng kết Chùy Vạn Luyện với mười lăm luyện văn chỉ trong một tuần? !”
Nếu không phải Vạn Luyện Tông đã bị hủy diệt thì hẳn ông ta đã tưởng rằng cây búa này là do các trưởng lão của tông môn chế tạo cho Tân Trạm, nhưng bây giờ, ngay cả hai lão già Hắc Bạch kia cũng không thể tạo ra Chùy Vạn Luyện có mười lăm luyện văn.
“Sự thật là vậy mà.” Tần Trạm gật đầu.
“Chẳng lẽ cậu tự ngưng kết thật à? Cậu đúng là thiên tài, một thiên tài chưa từng thấy” Lão Ngưu hoàn toàn tâm phục khẩu phục, ông ta có thể cảm nhận được sự vận động của trời đất, nên hiển nhiên ông biết thời gian mới trôi qua một tuần ngắn ngủi thôi, hơn nữa cũng không có ai giúp đỡ cậu ta.
Mặc kệ Tần Trạm làm như thế nào, chuyện cậu ta là thiên tài thật không thể phủ nhận.
“Thằng nhóc, đập thêm vài khối tinh thạch cho tôi được không?” Lão Ngưu già liếm môi, nhớ lại hương vị tuyệt vời của tinh thạch thuần khiết ông ta vừa mới nuốt Thứ này quá là ngon, mấy vạn năm chưa được ăn nên giờ thèm xỉu.
“Tiền bối định lấy gì trao đổi đây?” Tần Trạm cười nói.
“Tại sao thằng nhóc nhà cậu lại tham lam tính toán dữ vậy, tôi là người lớn tuổi, không phải cậu nên hiểu kính với tôi sao?” Lão Ngưu trừng mắt, nổi giận nói.
“Tất nhiên là tôi nên hiểu kính với người lớn tuổi chứ.
Nhưng lúc trước tiền bối không thèm quan tâm đến tôi, thậm chí còn muốn đánh tôi, không cho tôi cảm nhận được sự ấm áp chở che như các bậc trưởng bối khác, vậy nên vãn bối không thể đối xử thiên vị, trọng bên này khinh bên kia được.” Tần Trạm nói.
“Ấm áp? Giỡn với tôi ấy hả, chẳng lẽ nơi này còn có vị trưởng bối nào khác tặng cậu thứ này thứ nọ sao.” lão Ngưu chế nhạo, thản nhiên nói.
“Đương nhiên là có rồi, ngoài trừ hai ông ông Hắc Bạch truyền lại cho tôi những truyền thừa, ông Kiếm cũng tặng tôi vài thứ tốt đó.” Tần Trạm gật đầu.
“Ông Kiếm ấy hả, xạo dừa nhóc ơi!”
Lão Ngưu cười nói: “Nhóc con, cậu con non lầm, tưởng tôi không biết tỏng mấy câu nói xạo của cậu sao? Ông Kiếm vừa keo vừa cáu bẳn, lão không chửi chết cậu là may rồi chứ nói gì đến việc tặng cậu đồ tốt?”
Tần Trạm cười cười, trực tiếp lấy ra Kiểm Thanh Đồng ra.
Linh lực tràn trề ẩn trong đó, phong ấn đặc biệt trên thân kiếm Thanh Đồng lập tức tỏa ra muốn vàn tia hào quang.
Lão Ngưu không cười nổi nữa, đôi mắt trâu tròn xoe trừng lớn, miệng ông ta như sắp rơi xuống đất.
Ông ta lập tức cảm nhận được hơi thở của ông Kiểm trên thân kiếm, một hơi thở rất mãnh liệt.
“Cậu là con trai của ông Kiểm à? Không phải, hay là gần đây ông Kiểm mất trí rồi? Hay là nhóm các cậu hợp lực làm thịt ông Kiểm.”
Lão Ngưu già nghi ngờ nhìn Tần Trạm, nghiền răng nghiến lợi nói: “Không thể nào, lão ta muốn tặng tính mạng lão cho cậu luôn hả?”
“Tiền bối, tôi không có nói dối ông.” Tần Trạm thu hồi kiếm Thanh Đồng đi, cười nhẹ nói.
“Hừm, nếu ông Kiếm đã cho cậu vài thứ tốt, vậy thì tôi cũng không giấu giếm nữa.” Lão Ngưu hừ một tiếng, nói: “Cậu cho tôi ăn no đi, rồi tôi cũng tặng cậu đồ tốt.”
“Tiền bối, ông sẽ không hại tôi chứ.” Tân Trạm nghi ngờ nói.
“Ông đây không bỉ ổi như vậy, nhưng nhóc con nhà cậu hơi bị lời đấy, nếu Vạn Luyện Tông vẫn còn tồn tại thì ngay cả các trưởng lão cũng phải năn nỉ, dỗ dành tôi lắm mới có được thứ này, ai dà thật đáng tiếc.” Lão Ngưu cảm khái một tiếng Tần Trạm cũng không úp mở với ông ta nữa, trực tiếp cầm lấy linh thạch rồi bắt đầu đập xuống.
Đằng nào thì anh cũng muốn thử tay nghề của bản thân, vừa rồi anh cũng muốn xem thử có thu được lợi ích gì từ chỗ lão Ngưu không.
Bang bang bang!
Những khối linh thạch vỡ ra, để lộ ra tinh thạch thuần khiết ngưng tụ bên trong.
Ban đầu thì lão Ngưu già vẫn còn kiên nhẫn đợi ở bên cạnh, lúc sau thì không đợi nổi nữa nên chạy tới, Tần Trạm đập được một khối thì ông ta nuốt luôn khỏi đó, vừa ăn vừa kêu lên sung sướng, đôi mắt trâu nhỏ xíu nheo lại thoải mái.
Chỉ đập đá chốc lát mà Tần Trạm đã xử hết những khoảng thạch thô bên ngoài mỏ, nhưng rõ ràng là lão Ngưu vẫn chưa thấy no.
“Nhóc con, trèo lên lưng tôi đi, ông đây dẫn cậu đến chỗ linh thạch cực phẩm ở sâu trong đó.” Lão Ngưu già liếm miệng, Tân Trạm nhảy lên lưng ông ta.
“Ngồi yên.”
Lão Ngưu già kêu lên, đột nhiên dồn lực vào cả bốn chân, thân hình phóng đi như tên lửa.
Tần Trạm nằm chặt hai sừng trâu, cảm thấy như đang cưỡi mây đạp gió.
Lão Ngưu già nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt đã đưa anh đến nơi sâu nhất trong mỏ quặng.
Đường trong hang động rất ngoằn ngoèo, nhưng hình như ông ta thuộc rành rành từng con đường một, nếu chỗ nào bị sập hoặc có chướng ngại vật thì chỉ cần một cái khịt mũi, lão Ngưu già đã phá huỷ hết những tảng đá hay tường đất chẳn đường.
Cuối cùng, một người và một con trâu cũng dừng lại trong một hang động vô cùng lớn.
Tần Trạm kinh ngạc nhìn những linh khoảng thạch đủ màu sắc ở bốn phía xung quanh, lúc đó mới biết dưới mỏ quặng cất giấu biết bao nhiêu là thứ đồ tốt.
“Ở đây là mỏ linh lớn nhất của Vạn Luyện Tông.
Cậu đập tinh thạch đi, rồi tôi một nửa cậu một nửa.” Lão Ngưu nói.
“Được, một lời đã định.” Tân Trạm nhếch miệng cười.
Ba ngày sau.
Trên đỉnh núi cằn cỗi, hai ông Hắc Bạch đồng thời mở mắt.
“Đã mười ngày trôi qua, để xem tên nhóc này luyện Chùy Vạn Luyện đến trạng thái nào rồi.”
Cả hai tò mò đứng dậy rồi nhìn về phía dưới.
Nhưng khi thấy tình hình xung quanh mỏ thì chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.
Cái mỏ trống trơn trống toác, chẳng có gì ở đó cả.
Không thấy Tần Trạm, lão Ngưu già cũng không thấy, ngay cả khoảng thạch cũng bay màu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ông Bạch, hình như tôi không có hoa mắt.” Ông Hắc dụi dụi mắt, nói.
“Tôi cũng tính hỏi ông đấy, chúng ta giống nhau cả.” Ông Bạch cười khổ nói.
“Con trâu lười đó bắt cóc Tần Trạm à?”
“Con trâu lười đó còn không thèm quan tâm đến chúng ta thì ông ta bắt cóc Tần Trạm làm gì chứ.” “Chờ chút, có tiếng động.”
Ngay khi hai người cảm thấy hoang mang thì đột nhiên, bọn họ cảm nhận được một luồng hơi thở tràn ra từ tận cùng hang động, đang hướng về phía bên ngoài.
“hơi thở này hình như là của con trâu lười kia thì phải? Không, hơi thở của nó mạnh quá.”
Ông Hắc trừng to mắt.
Đúng lúc này, một bóng mờ màu xám đột nhiên lao ra, tạo ra một tiếng rầm vang khi dừng bên ngoài động.
Đây là một con bò thần màu xám mạnh mẽ và cao lớn, toàn thân vạm vỡ, bộ lông mềm mại, cặp sừng cong cong đầy hũng dũng cùng với đôi mắt sáng ngời linh động.
“Ông ta là con trâu lười đó hả.”
Miệng của hai ông Hắc Bạch mở to đến mức có thể nhét được cả một đầu voi vào.
Nếu không nhờ hơi thở quen thuộc của lão trâu lười thì họ sẽ không bao giờ tin rằng, một con trâu lười gầy trơ cả xương lại trở thành bộ dáng này chỉ sau vài ngày bọn họ bế quan tu luyện.
“Trên lưng lão Ngưu là Tần Trạm kìa.” Ông Bạch cũng chú ý tới một bóng người đang cưỡi trên lưng lão Ngưu.
“Trời sập à, chuyện quái gì vậy.
Không phải con trâu này ghét nhất là việc bị ai đó cưỡi lên sao?” Ông Hắc gãi đầu đến muốn sứt da chảy máu.
“Không cần đoán mò xem chuyện gì đang xảy ra, xuống hỏi một chút đã.”
Hai ông lão nóng lòng không chịu được, trong lòng bọn họ vô cùng muốn biết rốt cục có chuyện gì đã xảy ra trong mười ngày nay.
“Hai vị tiền bối.
Tần Trạm nhảy khỏi lưng trâu, nhìn thấy hai ông Hắc Bạch đang vội vàng chảy tới, vẻ mặt như vừa gặp ma giữa ban ngày, anh lập tức chào hỏi.
“Đừng nói nhảm nữa, cho bọn ông biết đã xảy ra chuyện gì đi.” Ông Hắc nói.
Tần Trạm kể lại hết mọi chuyện.
Da đầu hai ông Hắc Bạch run lên, trong như bị sét đánh.
“Con nói con không chỉ hoàn thành Chùy Vạn Luyện, mà còn dung hợp được mười sáu luyện văn, còn cho lão Ngưu ăn vô số linh khoáng thạch cực phẩm…” Ông Hắc run rẩy nói, giọng điệu vô cùng khiếp sợ.