Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 818
“Mày khôi phục rồi? Mẹ kiếp! Kinh mạch của mày đứt hết, nhưng lại khôi phục nhanh chóng như vậy sao?” Tào Phá Thiên gào lên với vẻ không tin nổi.
Sắc mặt của Thiếu Tông chủ và Thầy tăng cũng vô cùng khó coi, trong lòng thì lạnh lẽo.

Nguyên nhân lớn nhất mà cả bốn người dám liên thủ đối phó anh chính là vì anh không thể nào dùng được linh khí.

Nhưng bây giờ, Tần Trạm lại khôi phục hoàn toàn rồi.
“Đừng sợ, cho dù nó có khôi phục thì cũng không thể như lúc mạnh nhất được.

Chúng ta cùng xông lên đi.” Tào Phá Thiên hét lên với hai người kia.
Sau đó, anh ta xông lên đầu tiên, tay cầm trường thương đâm thẳng về phía Tân Trạm.

Thiếu tông chủ cắn răng, toàn thân tản ra ngọn lửa hừng hực, giống như hóa thành một đám lửa cháy rừng rực lao thẳng về phía anh.

Thầy tăng thì niệm phật hiệu, cầm đao chém ra.
Ngay lúc ba người lao tới, đôi mắt Tào Phá Thiên hiện lên vẻ tuyệt tình.

Anh ta tạo thành một đường vòng cung, chạy trốn về phía sau.

Kế hoạch ban đầu là nhân lúc Tân Trạm bị bệnh để giết chết.

Bây giờ, anh lại khôi phục hoàn toàn, chẳng lẽ anh ta không chạy trốn hay sao?
“Cậu!” Thầy tăng và Thiếu tông chủ giật mình.

Vào giây phút quan trọng, Tào Phá Thiên lại định hy sinh bọn họ để chạy trốn.
“Anh chạy trốn được sao?”
Tần Trạm cười khẩy, đấm vào hư không về phía Tào Phá Thiên.

Từng luồng linh khí lập tức ngưng kết trên không trung tạo thành một bàn tay khổng lồ.

Bàn tay này đột nhiên nắm chặt, trên không trung truyền tới âm thanh ken két, không gian xung quanh anh ta bị vây kín.

Sau đó, Tần Trạm đột nhiên nắm chặt tay lại, Tào Phá Thiên hét lên, thân thể lập tức nổ tung hóa thành thịt nát.
“Cơ hội tới rồi!”
Thiếu tông chủ và Thầy Tăng đã tới gần anh, thấy Tân Trạm chỉ lo bắt Tào Phá Thiên, trong mắt họ hiện lên vẻ độc ác.

Ngọn lửa và trường đạo đột nhiên đập vào thân thể của anh.

Một ánh kiếm lấp lóe ở ấn đường của Tần Trạm.

Trong chớp mắt, anh như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ.
Trường đao rơi xuống tạo ra vô số tia lửa, sau đó “rắc” một tiếng bị vỡ vụn.

Ngọn lửa kia vừa tiếp xúc với cơ thể, Tần Trạm lập tức hít một hơi, nuốt chửng ngọn lửa kia trong chớp mắt.
“Hóa Cảnh cấp năm? Không phải trước kia thí chủ mới cấp ba thôi sao?”
Thầy tăng và Thiếu tông chủ trợn như sắp lồi mắt ra ngoài, Tần Trạm không những khôi phục mà tu vi còn tăng vọt nữa.

Bọn họ liều mạng chạy trốn, một người chạy bên trái, một người chạy bên phải.
Tần Trạm thản nhiên nhìn lướt qua, kiểm Thanh Đồng xuất hiện trong tay.

Kiếm ý khẽ động, kiếm Thanh Đồng hơi rung lên, sau đó bay vút đi như một tia chớp xẹt qua bầu trời.

Chỉ trong nháy mắt, hai bóng người bị kiểm đâm xuyên qua.

Thiếu tông chủ của Hỏa Diệc tông không tránh kịp nên bị kiếm Thanh Đồng đâm xuyên qua tim.

Thiếu tông chủ gào lên thảm thiết, hai mắt đờ ra, sau đó rơi xuống bên dưới.
Thầy tăng ôm lấy bả vai, toàn thân run rẩy.

Vừa rồi, suýt nữa thì ông ta cũng bị thanh kiếm kia đâm xuyên qua người.
“Thuật Phật Độn.”
Ông ta hét lên, ném phật châu ra không trung ở trước người.

Mười tám viên phật châu nổ tung, hóa thành một luồng sức mạnh tín ngưỡng nồng đậm.

Thân thể của Thầy tăng dần dần biến thành vô hình trước con mắt kinh ngạc của Tần Trạm.

“Chết đi!”
Lúc này, cách đó không xa truyền tới một tiếng gào, đó là hồn phách của Tào Phá Thiên.

Hồn phách của anh ta bay tới, điên cuồng chui vào trong thân thể của Thầy tăng, định đoạt xá.
“Cút đi!” Thầy tăng phun máu ra, liều mạng ngăn cản.
Lúc hai người đang dây dưa với nhau, cả hai cùng từ từ biến mất tại chỗ.

Dù Tần Trạm đã phong tỏa hư không cũng không hề có tác dụng gì.
“Phù Ma, đây là thủ đoạn gì vậy?” Tần Trạm tò mò hỏi.
“Đây là một độn thuật dịch chuyển ngẫu nhiên.” Phù Ma giải thích: “Nó không liên quan gì tới không gian xung quanh, vì thế cậu có bóp nát hư không cũng vô dụng thôi.
“Vậy chẳng phải loại thuật pháp này là phương pháp chạy trốn vô địch sao?” Tần Trạm hơi động lòng.
“Ha ha, không thể nói là vô địch được, chỉ có thể nói là đánh cược tính mạng thôi.” Phù Ma cười nói: “Dịch chuyển ngẫu nhiên thì có trời mới biết bản thân sẽ bị đưa tới nơi nào.

Nói không chừng, trong nháy mắt lại chạy vào trong bụng của yêu thú cũng nên.
“Hơn nữa, ta nhìn vẻ suy yếu trên mặt hai người kia, nếu không giải quyết tốt thì sau khi dịch chuyển xong cũng sẽ chết ngay thôi.” Phù Ma nói.
Tần Trạm gật đầu, nếu độn thuật này tốt thì Thầy tăng kia đã dùng lâu rồi chứ sao lại đợi tới khi gần chết mới dùng.
“Đi xem bên kia đánh nhau thế nào rồi.” Thân thể anh lóe lên một cái, lại đi vào trong sương mù dày đặc một lần nữa.
Tại vị trí cực tây của trận pháp, Hàn Vô Song và Ngô Trí Dũng đang đánh cực kỳ hăng say.

Hàn Vô Song thở hồng hộc, cao thủ ở bên cạnh đã chết không ít.

Toàn thân Ngô Trí Dũng đẫm máu, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ.
“Ngô Trí Dũng, không ngờ ông đây lại xem thường mày.” Hàn Vô Song nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng, vốn cho rằng có thể xử lý đối phương một cách nhanh chóng.

Không ngờ Ngô Trí Dũng lại trụ được lâu như vậy.
Anh ta đột nhiên cười cười, dụ dỗ: “Ngô Trí Dũng, thật ra giữa tao với mày không có ân oán gì.

Tao thấy mày rất thích Cổ Thanh Uyên, đúng không? Tao có thể giúp mày.”
“Mày định nói chuyện vớ vẩn gì?” Ngô Trí Dũng khịt mũi khinh thường.
“Tân Trạm chắc chắn đi đời nhà ma rồi.

Chỉ cần mày thế bằng đạo tâm là sẽ liên thủ với chúng tao, tao sẽ giúp mày chiếm được cô em họ nũng nịu kia.

Chúng tao sẽ giúp mày hoàn thành tâm nguyện.

Thế nào, không tệ đúng không?”
Hàn Vô Song nói với vẻ đầy dụ hoặc, khiến Ngô Trí Dũng thay đổi sắc mặt mất lần.

Mặt của Cổ Thanh Uyên trở nên trắng bệch, không biết đối phương sẽ lựa chọn như thế nào.
“Ý này của mày đúng là không tệ.

Ngô Trí Dũng nói.
Hàn Vô Song cười ha hả: “Anh Trí Dũng à, tôi biết anh là người thông minh mà.

Nếu thế thì anh lập tức bắt Cổ Thanh Uyên, đi uy hiếp Tân Trạm với tôi, người phụ nữ này sẽ là của anh.”
“Không, tao đổi ý rồi.” Ngô Trí Dũng lắc đầu nói: “Tao muốn lấy một người phụ nữ khác.”
“Anh yên tâm đi, với thực lực của chúng ta thì lấy người phụ nữ nào mà chẳng được!” Hàn Vô Song vô cùng tự tin nói.
“Thật sao?” Ngô Trí Dũng nghi ngờ nói.
“Đương nhiên rồi, tôi là Thánh tử của nhà họ Hàn đấy!” Hàn Vô Song nói với vẻ ngạo nghễ.
“Thế thì tao muốn lấy mẹ mày cũng được à?”
“Đương nhiên không… Mày dám đùa bỡ tạo à!” Hàn Vô Song nổi giận lôi đình.
“Tất cả mọi người xông lên cho tôi, chém chết tên khốn kiếp này.”
“Ông mày thích Thanh Uyên thật, nhưng không phải thèm muốn thân thể của cô ấy.

Loại rác rưởi như mày vốn chẳng thể hiểu yêu là gì.

Mày đi chết đi!” Ngô Trí Dũng hét lớn, giơ trường kiếm màu vàng kim lên.
Trong một đám sương mù, Tần Trạm khẽ gật đầu khi nghe lựa chọn của anh ta.

Anh muốn giúp Ngô Trí Dũng một chút.

Tần Trạm định đích thân ra tay xử lý Hàn Vô Song, nhưng bây giờ anh muốn đưa cho Ngô Trí Dũng vài thứ.
Ý nghĩ của Tần Trạm vừa chuyển, trong thân thể anh ta đột nhiên tuôn ra kiếm ý đang ẩn giấu bên trong, chui theo thân thể lên não.

Trong chớp mắt, thân thể Ngô Trí Dũng run lên, khiếp sợ trừng to mắt.

Anh ta đột nhiên cảm nhận được giới hạn thông hiểu kiếm của mình tăng lên một cấp độ mới.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ sự si mê của mình đối với kiếm đã làm thần linh kiếm đạo của trời đất cảm động à? Nhưng sao mình lại cảm nhận được hơi thở của Tần Trạm trong luồng kiếm ý này?”
Mặc dù không biết tại sao lại xuất hiện tình huống này, nhưng anh ta vẫn giơ cao trường kiểm màu vàng kim, sử dụng sức mạnh lớn hơn lúc trước gấp mười lần.

Tần Trạm liên tục âm thầm bắn ra hào quang kiếm ý, tràn vào kiếm của Ngô Trí Dũng.

Nó khiến ánh kiểm này càng trở nên sắc bén, sáng chói hơn, “Ngụy rồi, thắng cha này nổi điên rồi, rút lui.
Hàn Vô Song gào to.
Anh ta thấy toàn thân Ngô Trí Dũng được hào quang màu vàng kim bao phủ, ánh kiếm chói lòa như mặt trời nên tưởng Ngô Trí Dũng định tự bạo.
Sắc mặt của Hàn Vô Song thay đổi, đột nhiên lùi lại.
“Chết đi! Vạn Dương Liệt Diễm Trảm!”
Anh ta hét lớn, khuôn mặt đỏ lên, dùng hết sức lực chém ra môt nhát.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui