Chương 830
Ông lão hơi ngơ ngác, ông ta cảm thấy dường như mình đã nắm được thông tin quan trọng gì đó nhưng lại nhanh chóng lướt qua.
Tạm biệt ông lão, Tân Trạm ba người họ đi vào trong tòa kiến trúc.
Tòa kiến trúc này quy mô rất lớn, có rất nhiều võ giả trong đó nhưng không phải là trong nội bộ Vấn Tông mà là nhà tạm thời xây dựng lên để cho các võ sĩ khắp nơi làm nơi ở tạm thời.
Trên đường đến, Tân Trạm cũng có hỏi ông lão thì được biết Thiên Kiêu Thịnh Hội sẽ diễn ra trước đó một tuần, Vẫn Tông sẽ đóng cửa miền tiếp khách để chuẩn bị cho Thịnh Hội.
Vì vậy nên khoảng thời gian này các khách mời đều không thể bước vào Vấn Tông, chỉ có thể đợi ở nơi này thôi.
“Việc làm này của Vấn Tông nói không chừng là vì muốn gia cố thêm nơi giam giữ phạm nhân ở sau núi đấy.” Tần Trạm thầm nghĩ.
Dù sao thì nếu như tiến hành Thiên Kiều Thịnh Hội, những phạm nhân kia trốn ra ngoài làm loạn thì sẽ làm mất mặt Vấn Tông trước mặt các võ sĩ trong thiên hạ.
Ba người đi vào trong khu vực tạm thời, họ tiến lên và đăng ký thân phận.
Trên đường đi, Tần Trạm chú ý đến xung quanh đều là những căn nhà thấp nhỏ, vả lại ở vị trí lưng núi, có rất nhiều tòa kiến trúc cao lớn xã hoa và lộng lẫy.
Nhìn lên cao hơn nữa là những tòa kiến trúc độc lập, ẩn hiện giữa núi rừng khiến tòa kiến trúc càng thêm bề thế, y như tòa tiên cung vậy.
Đến nơi đăng ký, Tân Trạm ba người họ đều ghi tên giả lên đó.
Ông lão cũng có nói ở nơi này, không có ai ngu ngốc dùng tên thật đề đăng ký cả.
“Phòng số sáu mươi tám tam giáp phía đông.
Những người đón tiếp nhìn họ vài cái và tùy tiện rút ra một tấm thẻ số quăng lên bàn, rồi chỉ về những căn nhà thấp bé phía không xa.
“Đợi đã, tôi muốn hỏi sao lại không phân cho chúng tôi những căn nhà trên đó.
Diệp Thành chau mày và chỉ về những tòa nhà phía trên núi.
“Mấy người lần đầu đến sao?” Người tiếp đón nhìn ba người họ ra vẻ khinh bỉ.
“Lần đầu đến thì sao?” Lạc Việt Ban nói.
“Thật là nực cười, những võ giả ngoại giới như các người xứng ở những nơi đó sao.” Người đó cười lạnh lùng nói: “Những tòa nhà đó đều dành cho các nhân vật lớn của thế giới ẩn ở đấy, mấy người xứng sao? Thật không biết lượng sức mình!”
“Ý cậu là sao hả? Võ giả thế giới ẩn xứng đáng còn võ giả ngoại giới thì không xứng sao?” Diệp Thành cũng hừ lạnh lùng một tiếng.
Diệp Thành cố ý nói lớn giọng, bên này ồn ào bổng chốc nhận được nhiều sự chú ý của các võ giả, rất nhiều người đến xem.
“Cậu đừng có nói năng linh tinh, tôi đang nói thân phận
Thấy rất nhiều người tập trung lại, người đó chau mày nói: “Các người có thẻ bài thân phận của Vấn Tông phát không? Những tòa nhà đó phải có thẻ bài mới có thể sở hữu được, đây chính là nguyên nhân.
Tần Trạm chau mày, họ ném cho mình một thẻ bài nhưng tuyệt đối không phải thẻ bài thân phận mà người đó nói.
“Vấn Tông lại đối đãi với mọi người như thế sao?” Tân Trạm lạnh lùng nói.
“Anh nói cái gì? Vấn Tông chưa bao giờ xem thường người nào cả.
Người đó khẽ thay đổi sắc mặt và phủ nhận.
“Thân phận cũng được, thẻ bài cũng được, có gì khác chứ?” Tần Trạm không hề sợ hãi nhìn người đó.
“Miệng thì nói là đại hội, mời các võ giả khắp thiên hạ đến làm khách nhưng thực tế là phân biệt đối xử, nhìn người mà tiếp đãi, những người của thế giới ẩn thì có những tiếp đón tốt, người ngoại giới thì tùy tiện sắp xếp, đây chính là kiểu tiếp đón khách khứa của Vấn Tông sao?”
Sắc mặt người đó cứng đờ và chỉ về phía Tân Trạm: “Tên nhãi này to gan nhỉ, dám vu khống Vấn Tông sao!”
“Tôi không hề vu khống, lẽ nào đây không phải sự thật sao.” Tân Trạm lạnh lùng nói.
Những người xung quanh đa số đều là người ngoại giới, lời nói của Tần Trạm khiến họ thấy đồng cảm, họ bị Tần Trạm làm cho xúc động và liên tiếng nói.
“Mẹ nó, các người đừng giả vờ, lão đây không phải lần đầu đến, những ngôi nhà tiên cung nguy nga lộng lẫy kia các người thà bỏ trống cũng không cho chúng tôi ở, lẽ nào võ giả ngoại giới không phải người sao?”
“Còn nói thân phận gì nữa, thẻ bài là các người phát ra, tất nhiên là muốn phát cho ai thì phát, mọi người đều đến tham gia đại hội, chúng tôi cũng đâu phải không có đóng tiền, tại sao lại phân biệt đối xử chứ.”
“Đúng vậy, chuyện này phải cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng.”
Mọi người càng nói càng kích động, âm thanh càng ngày càng lớn.
Thấy quần chúng ngày càng kích động, người tiếp đãi bóng chốc có chút bất ngờ, cuống hết cả tay chân.
“ồn ào cái gì hả!
Lúc này một người có vẻ là người quản lý bước đến, hắn ta lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh và nói: “Vấn Tông chúng tôi đó giờ làm việc luôn công bằng, chưa bao giờ phần biệt đối xử với bên nào cả.
Thẻ bài thân phận chỉ là để tiện làm việc mà thôi, chỉ cần có đủ năng lực thì chúng tôi cũng có thể cho các vị ở trong tòa nhà tiên cung.
“Nói thì hay lắm, thực lực có đủ hay không chẳng phải cũng do các người nói hay sao?” Có một võ giả lên tiếng cười nhạo.
“Đúng, đúng vậy, làm sao để xác nhận thực lực chứ?” Một võ sĩ khác lên tiếng.
“Vấn Tông chúng tôi tất nhiên có biện pháp công bằng.
Người quản lý cười lạnh lùng nói, hắn chỉ về phía tảng đá khổng lồ ở trung tâm khu vực và nói: “Thấy không, ở đó luôn có một tảng đá đặt ở đó, đây chính là vật để xác định thực lực, chỉ cần ai có thể nâng được tảng đá đó lên thì có thể vào ở trong tiên cung
Mọi người đều nhìn về phía đó thì thấy một tảng đá khổng lồ đang đặt ở một bãi đất trống.
Tảng đá này cao mấy chục mét, mấy người ôm không xuể, tảng đá đặt ở dưới đất như một ngọn núi nhỏ vậy.
“Tảng đá khổng lồ này e là phải đạt đến hóa cảnh cấp năm mới nâng nổi đấy.” Có người sau khi tính toán xong thì mở miệng nói.
“Đúng vậy, ít nhất phải hóa cảnh cấp năm.
Người quản lý lạnh lùng nói: “Các vị, giới võ giả ai mạnh thì làm vua, người mạnh thì tất nhiên sẽ có tiếp đón tốt hơn, mọi người cũng không có ý kiến gì chứ.”
“Vì vậy đừng nói chúng tôi xem thường người ngoại giới, chỉ cần mọi người nâng được tảng đá này thì chúng tôi cũng đồng ý tiếp đón mọi người như thế.”
Mọi người đều im lặng, lời của người quản lý mặc dù rất khó nghe nhưng lại rất có đạo lý.
Bọn họ đều rất phẫn nộ, những người năng lực không bằng mình nhưng lại có thể hưởng thụ sự tiếp đãi sang trọng chứ không phải nhờ vào năng lực.
“Vì vậy nếu ai thấy mình có năng lực thì có thể lên thử chứ đừng ở đó nói lời châm chọc” Người quản lý nhìn mọi người và buông lại nhạo bảng khiến không ít người đỏ hết cả mắt.
“Thì ra đều là một đám chỉ biết nói thôi.”
Thấy những người võ giả bị mình dồn ép đến mức cúi hết đầu, người quản lý cười lớn và buông lời nhạo bảng.
“Hồng hách cái gì chứ, để tôi!”
Một người đàn ông vạm vỡ chịu không nổi đã trầm trọng hừ một tiếng và bước ra.
Người đàn ông đó cao hai mét, cơ thể vạm vỡ, y như một chú gấu đen vậy.
Anh ta đi đến chỗ tảng đá và hét lên một cái, cơ bắp săn chắc và tu vi bộc phát, không ngờ lại có tu vi hóa cảnh cấp năm.
Người đàn ông sau đó ôm lấy tảng đá và dùng hết sức lực, tảng đá bỗng chốc rung lắc và khẽ rời khỏi mặt đất.
“Tên khốn này hay đấy
“Chàng trai trẻ, cố lên! Đừng để thế giới ẩn xem thường chúng ta.
Mọi người thấy thế đều rất mong chờ và cổ vũ cho người đàn ông vạm vỡ kia.
Không ai muốn bị người thế giới ẩn xem thường cả, cho dù năng lực của bản thân không đủ nhưng cũng hy vọng có người có thể đại diện cho người ngoại giới, cho bọn họ một bài học.
Tần Trạm chau mày, anh chú ý đến việc khi tảng đá bị nhấc lên thì người quản lý lại không có biểu cảm gì cả, trong ánh mắt còn lướt qua một tia châm biếm.