Chương 904: Nhiễu loạn thiên cơ
Sau đó huyễn thú liên tục né tránh và hú lên, nhưng mà Tân Trạm lại chậm chạp nên không cách nào chém chết được con huyễn thú.
“Phiên phức, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên Tân Trạm đi săn huyền thú đi.
Tuy rằng thủ đoạn của anh ta rất sắc bén, nhưng mà lại không hề làm tổn thương đến điểm yếu của con huyễn thú đó” Mọi người bắt đầu có chút căng thẳng, e rằng số linh thạch của mình sẽ mất trắng.
“Chết cho tao”
Ngay lúc sắp hết một tiếng đồng hồ, Tân Trạm đột nhiên hét to một tiếng.
Rồi anh đột ngột rút ra một trường cung màu đen.
Một mũi tên xuyên thủng huyễn thú đang bay, rồi lại một mũi tên khác.
Cho đến khi mũi tên thứ chín phóng xuống, huyễn thú ngã rầm xuống đất.
Tinh mang bay ra ngoài liền bị Tân Trạm bắt lấy.
Nhưng mà Tân Trạm cũng đang thở hổn hển liên tục, xem ra hao tổn không ít thể lực Thời gian không quá sớm cũng không muộn, trong nháy mắt vừa tròn một giờ đồng hồ.
“Chết tiệt, để lỡ mất rồi” Nhiều người tức giận đến mức đập bàn.
Bọn họ vô cùng đau lòng, chỉ còn một chút nữa thôi.
Vậy mà Tân Trạm lại đúng thời điểm giết được con huyễn thú.
Ván này thua, linh thạch của họ bị tổn thất nghiêm trọng.
Khóe miệng Bồ Tùng Nhân khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Tân Trạm đầy vẻ khâm phục cùng tán thưởng.
Tân Trạm diễn xuất y như thật, căn thời gian vô cùng chuẩn, có thể nói là khiến cho người khác hoàn toàn không dấy lên nghỉ ngờ gì.
Nếu không phải đã bàn mưu với anh từ trước, anh ta còn cảm thấy chuyến đi săn huyễn thú này Tần Trạm vô cùng tự nhiên, không có điểm gì cảm thấy đã được lên kế hoạch từ trước.
“Bồ Tùng Nhân quả thật là may mắn”
Nghê Phùng hừ lạnh một tiếng, có chút khó chịu.
“Mọi người, lúc trước tôi đã từng nói, Nghê Phùng chẳng qua là dựa vào vận may.
Lúc trước là do vận may của anh ta tốt nên chúng †a mới chiến thẳng, bây giờ vận may chuyển hướng, xem ra không được nữa rồi”
Diệp Thành đeo mặt nạ da người, đứng trong đám đông bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa “Đúng vậy, ông đây bị thua nhiều như vậy.
Nghê Phùng nói anh ta xuất thân từ gia tộc chuyên về bói toán, có thể tính được thiên cơ.
Xem ra chỉ được cái tiếng mà thôi” Người nhà họ Bồ ngồi ở bên cạnh, cũng phối hợp với Diệp Thành hô lên.
“Thằng khốn, mày nói cái gì?”
Nghê Phùng nhất thời có chút tức giận, đứng dậy nhìn về phía mọi người, nhưng Diệp Thành co rụt cổ lại, cho nên anh ta căn bản không nhìn ra ai lên tiếng.
Dù sao thì trên hai chiếc thuyền bay này cũng có hàng trăm võ giả, họ cũng không nhất thiết phải dò xét từng người một.
Ngoài ra, có một vài võ giả đã tin răng do Nghê Phùng nên họ mới mất tiền, cho nên nhìn Nghê Phùng cũng bắt đầu có chút khó chịu.
Dân cờ bạc chính là như thế.
Nếu bạn có thể dẫn dắt anh ta thẳng, anh ta có khi còn gọi bạn là cha.
Nhưng nếu thua, họ sẵn sàng coi bạn như kẻ thù giết cha mình.
“Dạo gần đây đạo sĩ Phùng có vẻ có chút bất thường”
“Đúng thế, linh thạch mà ông đây giành được đều thua sạch rồi, hối hận chết mất”
“Mới vui mừng được một chút, xem ra không nên nghe theo lời người khác làm gì.”
Mọi người bàn tán rất nhiều.
Tuy răng ngoài mặt Nghê Phùng vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng đã bắt đầu có chút tức giận.
Mặc dù hôm nay Tân Trạm săn huyễn thú, toàn bộ quá trình không có một chút sơ hở, nhưng cũng lại vô cùng khéo léo, luôn đợi đến thời điểm sắp thua cuộc mới chém hạ huyễn thú.
“Những người này không nên ở cùng một nhóm” Trong lòng Nghê Phùng hơi động ¡ cho rằng mấy người chính là mấy kẻ ăn cháo đá bát”
Mọi người còn đang bàn tán xôn xao, Lạc Việt Ban đã đập bàn đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận nói: “Chỉ bởi vì đạo sĩ Phùng không chỉ dẫn đúng vài lân, mà mấy người đã bắt đầu nghi ngờ, có còn não không vậy? Đạo sĩ Phùng là ai cơ chứ, đó là người xuất thân từ.
gia tộc mấy trăm năm tính toán như thần.
Cho dù trong dự đoán cũng sẽ có lúc xảy ra sai sót ngoài ý muốn, nhưng không phải là thường xuyên phát sinh”
Người nhà họ Nghê nghe thấy vậy đều âm thầm gật đầu, xem ra trên con thuyền này vẫn còn có người hiểu chuyện “Mọi người, tôi đứng tại đây xin phép tuyên bố.
Lần sau, cho dù đạo sĩ Phùng đặt cược ở đâu, tôi đều sẽ đặt một trăm viên linh thạch.
Không có ý gì khác, chỉ là tiếp tục ủng hộ đạo sĩ thôi.”
Vẻ mặt của Lạc Việt Ban vô cùng khí khái, như đã hạ quyết tâm đưa ra quyết định, anh ta lật lòng bàn tay lấy ra một đống linh thạch chói lóa.
Mọi người đều có chút kinh ngạc.
Thắng nhóc này xem ra là định được ăn cả ngã về không, chẳng qua nếu thắng thật thì đúng là sẽ kiếm được không ít.
Đặc biệt mấy lời nói tiếp theo của Lạc Việt Ban càng làm mọi người chấn động “Mọi người, với thực lực của đạo sĩ Phùng, cho dù có xảy ra sai sót thì cũng chỉ chiếm xác suất nhỏ.
Hiện tại anh ấy đã thất thủ vài lần, tiếp theo còn có thế thua được nữa sao?
Mọi người nên cân nhắc cẩn thận, hoàn toàn có thể đặt thêm một ít”
Lòng ai nấy đều rung động, ngẫm lại mới thấy quả đúng là như vậy.
Biểu hiện trước đó của đạo sĩ Phùng ai cũng đều đã thấy.
Hơn nữa tâm lý chung của dân cờ bạc là lúc nào cũng có niềm tin ván sau sẽ thẳng.
Được Lạc Việt Ban thúc đẩy, cảm xúc của mọi người nhất thời đều được kích thích.
Ai ấy đều điên cuồng đặt cược, đem ra toàn bộ số tiền trước đó kiếm được.
Lúc đầu đạo sĩ Phùng còn có chút vui mừng.
Nhưng mắt thấy số lượng linh thạch đặt cược càng ngày càng lớn, trong lòng anh ta cũng đã bắt đầu có chút bất an.
Lần này chơi lớn như vậy, nếu còn thua nữa thì chắc chăn sẽ rất phiền phức.
Nhưng mà anh ta cũng không tin răng mình sẽ tiếp tục gặp vấn đề.
“Lần này tôi phải làm nhiễu loạn thiên cơ của Bồ Tùng Nhân mới được, khiến cho anh ta gặp phải một con huyễn thú mạnh hơn nữa.
Ông đây không tin anh ta có thể thắng”
Đạo sĩ Phùng hừ lạnh một tiếng, hai tay bẻ gập, lấy từ trong người ra một chiếc la bàn bát quát phát ra đủ loại linh khí, quấy nhiễu thiên cơ.
Bồ Tùng Nhân không chút hoang mang, vân như trước khống chế mai rùa.
Dù sao còn có đại thần Tân Trạm ở đây, đạo sĩ Phùng chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên hay sao?
“Huyễn thú bốn sao, lần này ổn”
Khi ba chiếc thuyền bay vào bên trong một khe núi sâu, nhìn thấy huyễn thú khổng lồ, ai nấy đều có chút kích động Bồ Tùng Nhân bắt đầu đặt cược, không biết trong vòng một nén hương liệu Tân Trạm có thể giết được huyễn thú hay không.
Mà dựa theo những nhận định từ các trận chiến trước đó, đối mặt với huyễn thú bốn sao này thì Tân Trạm tuyệt đối không thể làm được “Đạo sĩ Phùng quả nhiên đã ra tay, lần này thắng chắc rồi”
“Ha ha, lần này đúng là kiếm được món to rồi” Còn chưa bắt đầu trận chiến, nét mặt ai nấy đã lộ rõ vẻ vui mừng, như là nắm chắc phần thắng ở trong tay.
Mọi người ở đây dường như không ai tin rằng với năng lực của Tân Trạm, trong thời gian ngắn như vậy sẽ có thể giết được huyền thú bốn sao.
“Mấy người dường như đều không xem trọng tôi” Ở bên ngoài thuyền bay, nghe được âm thanh mọi người bàn tán, Tân Trạm hừ lạnh một tiếng, giống như là vì bị coi thường mà tức giận.
“Vậy để tôi cho mấy người mở mang kiến thức một chút, xem xem thế nào là thực lực chân chính”
Nói xong, Tân Trạm đột nhiên hóa thành một dải ánh sáng phi thẳng về phía huyễn thú bốn sao, “Lần này anh ta lại cứ thế bỏ qua mũi tên sinh lực, chuyển sang đánh cận chiến sao?
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
“Sẽ không có vấn đề gì đâu.
Trước đây tôi nghe nói Tân Trạm chính là dựa vào thân thể vàng kim mà gây dựng nên tiếng tăm lớn ở khắp nơi”
“Không thể được đâu, trong thời gian một nén nhang, với huyễn thú bốn sao này, Tân Trạm căn bản không làm gì được” Có người nói chắc nịch.
Trong lúc mọi người còn đang tranh luận, Tân Trạm đã nhanh như gió bay vào sâu trong khe núi.