Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 907: Dã tâm của Hàn Cửu Thiên
“Khi đối mặt với thực lực tuyệt đối, loại thủ đoạn chỉ phối thiên cơ này chỉ là trò trẻ con thôi” Đám đông nhìn sang Nghê Phùng mà cùng cảm khái, cho dù Nghê Phùng có lấy bảo vật của gia tộc ra và tìm được đỉnh cấp huyễn thú năm sao thì đã sao? Chẳng phải vẫn bị một quyền của Tân Trạm tiêu diệt sao?
“Nghê Phùng, lần này anh nhượng bộ đi”
Bồ Tùng Nhân vui như mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn cố nén cười, chắp tay với Nghê Phùng đang sầm mặt lại Đánh nhau với thằng cha này bao nhiêu lần thì đây là lần thẳng mà Bồ Tùng Nhân thấy vui vẻ, sảng khoái nhất, may mà có Tân Trạm.
“Hừ”
Nghê Phùng khịt mũi hừ một tiếng, trong tay anh ta lập tức xuất hiện một túi linh thạch, ánh mắt hiện lên vẻ luyến tiếc không nỡ, trong lòng cũng đang rỉ máu.
Đây là bảy trăm viên linh thạch có chất lượng hoàn hảo đó! Ở thời đại này, anh ta đã phải tốn rất nhiều công sức, trăm cay nghìn đắng mới có thể tích lũy được nhiều linh thạch như vậy, nhưng tất cả lại biến mất chỉ trong nháy mắt.
Nghê Phùng vốn định trở mặt, nhưng đối diện là ba chiếc thuyền rồng cùng với mấy trăm võ giả, nếu anh ta dám làm như vậy thì thanh danh của nhà họ Nghê sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, xử lý chuyện này không tốt thì có khi cha anh ta sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà mất.
“Tân Trạm, Bồ Tùng Nhân, hai người cứ chờ đấy!”
“Đạo sĩ Nhân, xin cáo từ.”
“Có thời gian thì có thể đến nhà họ Hà tôi chơi”
€ó người nói lời tạm biệt rồi dần dần rời khỏi.
“Mọi người cũng về đi, mọi người đi theo tôi đến khu vực trung tâm quá nguy hiểm”
Cuối cùng thì Bồ Tùng Nhân cũng giải tán được đám thủ hạ đó.
Ngay sau đó chỗ ấy chỉ còn lại ba người Tần Trạm.
“Bồ Tùng Nhân, đến lúc phân chia chiến lợi phẩm rồi” Diệp Thành đã không nhịn được nữa, lúc này anh ta bay tới xoa xoa tay nói “Cậu chẳng có chút tiền đồ gì cả, cái này có thể gọi là phân chia chiến lợi phẩm sao?”
Bồ Tùng Nhân cạn lời “Đây gọi là bội thu!”
“Haha, anh nói đúng lắm, là bội thu, từ này rất hay” Lạc Việt Ban cũng cười nói Tân Trạm nghe vậy cũng vừa cười vừa lắc đầu, thăng cha Bồ Tùng Nhân này trông vậy mà cũng là một người biết đùa Sau khi trải qua chuyện này, quan hệ của mấy người bọn họ rõ ràng là đã tốt hơn rất nhiều.
Bọn họ không ở lại chỗ cũ mà tìm một khe núi hẻo lánh, Tân Trạm bày trận pháp còn Bồ Tùng Nhân lấy linh thạch ra, từng cổ linh khí đột nhiên tuôn trào ra, ánh sáng rực rỡ lấp lánh của chúng như lấn át cả màn đêm.
“Lần này chúng ta phát tài rồi” Ánh mắt Diệp Thành như ngập tràn ánh sao.
Cách đó vài trăm kilomet, trong một dãy núi, sắc mặt Nghê Phùng xám xanh lại, đôi mắt như bùng ra lửa giận.

Anh ta sinh ra trong nhà họ Nghệ, lúc ra đời đã là một thiên tài, được coi là thiên sư mạnh nhất của nhà họ Nghê trong mấy trăm năm qua, từ trước đến nay chỉ biết thäng chứ chưa bao giờ nếm mùi thất bại.
Anh ta cũng chưa bao giờ phải chịu một sự sỉ nhục như này, và thất bại trước Bồ Tùng Nhân khiến anh ta gần như phát điên.
“Đều tại tên Tân Trạm chết tiệt đó, nếu không phải thủ đoạn đặc biệt của cậu ta, làm sao Bồ Tùng Nhân có thể thẳng mình được?”
Nghê Phùng tức đến mức vung một nằm đấm ra đập thẳng vào tảng đá to trước mặt khiến nó vỡ vụn.
“Tân Trạm! Tân Trạm!”
Nghê Phùng nghiến răng nghiến lợi, niệm thầm cái tên đó, bỗng nhiên lòng anh ta khẽ động một cái.
“Tu vi của thằng nhãi đó không phải loại tâm thường, mình chưa chắc đã là đối thủ của nó, nhưng nghe nói nó cũng có rất nhiều kẻ thù, lúc trước đám người Phong Ngân Quang còn tìm mọi cách truy sát nó, có lẽ…”
Nghê Phùng nghĩ đến đây, dân dần nở một nụ cười hiểm độc.
Cùng lúc đó, trong vực sâu tăm tối mà Tân Trạm đã khám phá ra Vết nứt khổng lồ giống như đôi mắt của một con quỷ, sương khí âm hàn đang dâng trào không ngừng nghỉ trong đó, như thể nó chưa bao giờ biến mất.

Trong đó thỉnh thoảng lại vang vọng những tiếng hét khiến người nghe dựng tóc gáy.
Ở nơi sâu nhất của vực thắm, nơi có ma khí dày đặc nhất, màn sương đen như hoàn toàn bao phủ nơi đó, không khí lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ.
Ở nơi này, ngay cả loại quỷ đồng tử là loại quỷ có tu vi thâm sâu cũng không dám bén mảng đến đây, nhưng lúc này, trong đó lại xuất hiện một bóng người đang ngồi khoanh chân yên lặng ở nơi sâu nhất trong màn sương đen.
Cơ thể người đó tỏa ra ánh sáng đen, lờ mờ có thể nhìn thấy đó là một người đàn ông tóc đen.
Trong người anh ta như có một vòng xoáy, sương ma ở bốn phương tám hướng liên tục bị hút vào trong, những sợi khí tức đen tuyền không ngừng tràn vào trong cơ thể anh ta.
Nếu có người ở bên cạnh từ đầu đến cuối sẽ biết được rằng người này đã tu luyện ở đây hơn mười ngày.
Đột nhiên, người đàn ông đó mở mắt ra, sương mù đen xung quanh rung chuyển một hồi, anh ta chủ động cắt đứt liên hệ với ma khí.
“Ma khí trong vực sâu tối tăm này quả thực vô cùng mạnh, nó cho phép mình tu luyện lên ba cấp chỉ trong nháy mắt.

Linh hồn còn sót lại trong Thủy Ma Giáo không gạt mình”
Hàn Cửu Thiên hít sâu một hơi, ma khí vô cùng âm hàn đó chui vào trong cổ họng anh ta nhưng khuôn mặt anh ta lại lộ ra vẻ như được ăn đường mật.
“Cũng không còn sớm nữa, nếu không bước vào khu vực trung tâm thì những bảo vật đó sẽ bị đám Thiên Kiêu cướp sạch mất”
Anh ta đứng dậy, cảm nhận được ma khí tràn ngập trong cơ thể mình, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
“Dựa vào sức mạnh hiện giờ của mình cũng đủ để so bì với đám Thiên Kiêu đỉnh cấp kia, cho dù Tân Trạm có khôi phục được tu vi, mình cũng có thể giết cậu ta.

Nếu cuối cùng mình có thế giành được vị trí đầu tiên trong buổi hội họp Thiên Kiêu lần này, mình sẽ trở thành người đầu tiên bước vào khu thí luyện với thân phận khác, còn có thể giành được chức thiên tài đầu tiên: “Đến lúc đó, mình sẽ nổi danh khắp tứ hải, dù mình có phải là ma tu hay không đều sẽ được các thế lực khác nhau mời chào.

Đây cũng sẽ là sự bắt đầu cho truyền kỳ của Hàn Cửu Thiên này”
Hai mắt Hàn Cửu Thiên như dâng trào nhiệt huyết, anh ta không kìm được mà ngửa mặt lên trời cười lớn.
Giọng nói của anh ta vang vọng trong vực thẩm và ngay lập tức vang ra xa cả ngàn dặm.
Gầm!
Đúng lúc này, trên vực thẳm xuất hiện một con quái thú có đôi cánh dài, nó nghe thấy tiếng cười của Hàn Cửu Thiên liền không khỏi gầm lên, xé tan sương đen mà lao về phía anh ta Con yêu thú này có hình dạng giống một con dơi, nhưng nó còn lớn hơn dơi gấp vô số lần.

Lúc bay cánh của nó như che phủ cả bầu ời, lấp đầy toàn bộ vực thẳm.

Chỉ thấy trên vầng trán đen ngòm của nó có năm ngôi sao sáng nhập nhòe bất định, nó cũng là một con huyễn thú năm sao đỉnh cấp.
“Hừ, con tạp chủng này, tao không đến gây chuyện với mày thì thôi, mày lại dám đến đây chọc vào tao ư?”
Đối mặt với con vật khổng lồ này, Hàn Cửu Thiên không hề có một chút sợ hãi mà ngược lại anh ta còn cười khẩy một tiếng.
Thấy móng vuốt của con thú lớn đánh tới, hai chân anh ta như đóng đinh vào đất, không hề di chuyển.

Đồng thời anh ta hơi nhấc cánh tay phải lên, ma khí ở bốn phía chấn động không ngừng, tất cả đều bị hút vào, liên tục ngưng tụ lại trong lòng bàn tay của Hàn Cửu Thiên, dần dần hình thành một quả cầu đen cực lớn.
Hàn Cửu Thiên hô to một tiếng, quả cầu đen kia lập tức nổ tung hóa thành một làn sóng đen cực lớn bay trên bầu trời.
Những con sóng đen ào ạt che phủ khắp bầu trời như một cơn sóng thần, nhấn chìm con thú khổng lồ kia trong nháy mắt.
Trong vực sâu tăm tối, đàn dơi lại náo loạn hết lên, màn sương đen không ngừng dâng trào, khe núi như run rẩy vì đợt chấn động này.
Đợi sóng đen từ từ rút đi, một cảnh tượng khiến người ta phải kinh ngạc đã hiện ra.

Con thú khổng lồ gớm ghiếc kia thế mà lại bị Hàn Cửu Thiên đóng băng trên đỉnh đầu anh ta.
Trong lớp băng dày, đôi mắt của nó hiện lên vẻ không thể tin được, dường như không dám tin vào mọi thứ trước mắt mình.
Hàn Cửu Thiên bay lên, gương mặt hiện lên vẻ khinh bỉ, anh ta khẽ chỉ một ngón tay trên bề mặt lớp băng.
Rắc rắc rắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui