Chương 919: Hai người Nghiêm Trác Văn
“Người này là ai, làm sao có thể mạnh như thế?”
“Đây là thánh tử của Vấn tông — đồ đệ đầu tiên của tám đại gia tộc mạnh nhất”
Mọi người kêu lên sợ hãi, tất cả đều xôn xao nhưng vì Tân Trạm mặc áo đen che đi hơi thở và khuôn mặt mình nên không ai biết anh là ai.
Nhảy qua sông lửa đi vào phía bờ bên kia, Tân Trạm giơ tay ra dưới sự dẫn dắt của nguyên khí cùng với Nghiêm Trác Văn và Chúc Diêu bay đến cạnh anh cùng hạ xuống.
‘Vẻ mặt Nghiêm Trác Văn có phần khó coi, vốn dĩ anh ta định thể hiện một lần trước mặt Tần Trạm ai ngờ lại được người ta cứu.
Điều này khiến anh ta cảm thấy bản thân bị tát một cái thật vang dội.
Quay đầu nhìn chịt, anh ta hừ nhẹ nói ít đất bị che kín chãng ại đúng là người thanh niên mặc áo đen, tên khốn này đang phục kích chúng ta”
“Nhưng anh ta xuất hiện ở đây lại không hề lập tức đi về phía trước cũng đưa cho chúng ta một tin rằng phía trước anh ta không có người, bây giờ trong khu vực đại điện trung tâm này ngoại trừ anh ta chính là chúng ta”
Chúc Diêu nói.
Tân Trạm gật đầu, từ trước đến giờ Chúc.
Diêu luôn thông minh nên phân tích cũng cực kỳ hợp lý.
“Con mẹ nó, lại để ông đây nhìn thấy anh †a nhất định phải giết chết anh ta mới được”
Nghiêm Trác Văn gào lên một tiếng, giọng nói như sấm khiến ngay cả người ở bờ bên kia cũng nghe thấy rõ ràng.
Anh ta dùng lực dường như phát tiết lửa giận, thẳng tay đánh dập nát một cây cột đá.
Vẻ mặt Tân Trạm khẽ động, nhìn thoáng qua dấu vết trên mặt đất rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua biến lửa vô biên kia.
Ở nơi đó dường như xuất hiện một cái bóng đen nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Làm sao thế?” Chúc Diêu chú ý đến biểu cảm khác thường của Tân Trạm, nói “Không có gì”
Tân Trạm lắc đầu, trên khuôn mặt xuất hiện một nét khác biệt rất nhỏ.
Ba người rời khỏi dòng sông lửa, tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó bọn họ cũng gặp không ít khó khăn như các loại yêu thú hoặc trận pháp cung điện cản trở, đặc biệt là người thanh niên mặc đồ đen đó giống như một con giòi ở xương mu bàn chân luôn đánh lén họ.
Nhưng anh ta bị Nghiêm Trác Văn dùng chân hỏa đánh mấy lần, người thanh niên mặc đồ đen đó không chiếm được lợi mà ngược lại còn bị ngăn lại bước chân khiến khoảng cách giữa mấy người kéo gần lại.
Nghiêm Trác Văn không ngừng mắng, sự chú ý của anh ta hoàn toàn bị người thanh niên mặc đồ đen hấp dẫn, không hề quấy rây Chúc Diêu.
Tần Trạm cười khổ mấy tiếng, nếu biết sẽ bước vào tình trạng như thế này từ trước thì Chúc Diêu căn bản không cần một cái bóng đèn như anh.
Mấy người đi về phía khu vực trung tâm, núi càng ngày cành dốc đến lúc sau dường như trở nên vuông góc.
Đi vào giữa khu cung điện, ánh mắt Tân Trạm nhìn ra xa phát hiện đẳng trước là từng tòa cung điện nối tiếp, san sát nhau nhìn qua cực kỳ hùng vĩ.
Không biết những thứ này là do tông môn từ thời xa xưa tạo ra để tập luyện hay là thật sự có một tông môn bị che lại như vậy?
Mà khi ánh mắt anh dừng lại ở một tòa cung điện phía xa, một hơi thở quen thuộc bắt đầu tỏa ra khiến đôi mắt Tân Trạm xẹt qua một sự tò mò.
Cuối cùng, ba người đi vào trong một cung điện to lớn ở núi, trung tâm cung điện có một chỗ cực kỳ bắt mắt đang bày một đài ngọc thạch cao được điêu khắc một bức tranh long phượng cực kỳ tỉnh xảo, đẹp đẽ.
Mà trên đài ngọc có linh khí lượn lờ nâng hai khối tinh thạch.
Hai khối tỉnh thạch này to bằng bàn tay, bên trong của tỉnh thạch có vô vàn ánh sáng rực rỡ đang chuyển động.
Một cái màu xanh đậm một cái đỏ đậm như một băng một lửa, tản ra ánh sáng mạnh mẽ mà thần bí.
“Tốn nhiều sức lực như thế cuối cùng chúng ta cũng tìm được bảo bối này, chặng đường này tôi tốn nhiều sức nhất nên tinh thạch màu xanh này của tôi còn màu đỏ đậm cho hai người, không có ý kiến gì chứ?”
Nghiêm Trác Văn liếm môi, cười to mấy tiếng rồi đi về phía trước.
Lông mày Tân Trạm hơi nhíu lại, hai khối tỉnh thạch này nhìn qua tính chất đúng là không tâm thường, cũng có chỗ kỳ diệu nhưng không thể xứng với khối sắt màu tím cao cấp nhất trong túi Anh thay đổi ý nghĩ, cầm khối sả thần bí trong tay Tân Trạm nhớ lại lời ông cụ nói: “Hình vẽ lông chim, tiếng hót của nhạn”
Khối sắt là thứ quan trọng nhất để mình thay đổi bí mật, là nó chỉ dẫn anh đi vào cung điện lửa nhưng bảo vật cuối cùng là hai khối linh thạch không hề có liên quan đến khối sắt vậy thì hoàn toàn khác với lời ông cụ nói.
Người đoán được ý trời chắc chắn không thể sai lầm mà ông cụ cũng không cần phải lừa gạt mình, vậy thì chắc chẩn nơi này có vấn đề.
Ngay trong lúc Nghiêm Trác Văn nói chuyện, một bóng người đi ra từ cửa lớn nhìn thấy bảo vật đó thì thân hình nhanh như chớp trực tiếp bay đến.
Đúng là người thanh niên mặc đồ đen mà hai bên liên tục đánh nhau lúc trước.
“Thăng nhóc thối, cút ra cho ông”
Nghiêm Trác Văn hét lớn một tiếng, nhấc lên chiếc rìu lớn chạy về phía thanh niên áo đen.
“Tôi ngăn lại anh ta còn hai người đi trông giữ tỉnh thạch” Nghiêm Trác Văn bỗng ra lệnh.
Chúc Diêu nhíu mày định tiến lên, ánh mắt cô ta nhìn thoáng qua để trưng cầu ý kiến của Tân Trạm bên cạnh, Tần Trạm lắc đầu với cô 1a.
Trong lòng Chúc Diêu khẽ dao động, cũng vẫn dừng bước lại.
Bên kia, Nghiêm Trác Văn đã đánh nhau với người thanh niên áo đen.
Trong tay người thanh niên áo đen là một thanh kiếm dài, sắc bén lạnh như băng.
Khi nó va chạm với chiếc rìu lớn cũng không hề rơi vào yếu thế.
Anh ta dùng kiếm ép Nghiêm Trác Văn lùi lại, khi Nghiêm Trác Văn tiến lên một lần nữa: “Ngu xuẩn, chết đi cho tôi.”
Đôi mắt người thanh niên áo đen hiện lên sự u ám, lạnh lùng, bỗng nhiên anh ta hét lớn một tiếng và hai tay đồng thời ép xuống.
Vô số linh khí lập tức tràn ra từ trong cơ thể anh ta, dừng lại trong không trung hóa iết, tối tắm rồi bỗng nhiên đập xuống dưới đất.
Mọi người chỉ nghe thấy ầm một tiếng, Nghiêm Trác Văn đã bị nhốt trong nhà giam này.
“Đây là phép thuật gì?” Nghiêm Trác Văn thét lên đầy tức giận, chiếc rìu lớn của anh ta múa may đập kêu leng keng nhưng nhà giam màu đen này dường như cực kỳ chắc chắn, căn bản không thể thoát ra được.
“Còn thất thần làm gì? Nhanh giúp đỡ tôi đi” Nhìn thấy Tân Trạm đứng im tại chỗ, Nghiêm Trác Văn kích động nói.
Tân Trạm dường như bừng tỉnh trong suy tư, anh nhìn về phía Nghiêm Trác Văn rồi lại nhìn về phía người thanh niên áo đen, trên mặt lộ ra một nụ cười như không cười Kéo lấy Chúc Diêu, Tân Trạm bỗng nhiên lùi về đẳng sau.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người ở đây, Tân Trạm bỏ lại Nghiêm Trác.
Văn và cũng không đi lấy bảo vật mà cứ thế rời đi.
Đôi mắt xinh đẹp của Chúc Diêu lóe lên, cô ta cũng không hiểu suy nghĩ của Tân Trạm nhưng cô ta lại không hề do dự mà đi theo.
“Muốn chạy sao? Không dễ như thế đâu Người thanh niên áo đen ngây người sau đó cười lạnh một tiếng, thân hình như ảo ảnh ánh sáng, thanh kiếm dài giống một còn rắn độc đuổi theo không rời.
‘Vẻ mặt Nghiêm Trác Văn cũng u ám, chú ý cảnh tượng này.
Anh ta thấy hai người Tân Trạm đã lùi đến cửa lớn của cung điện thì bỗng ngoài đó truyền đến một tiếng nổ lớn.
Một thân ảnh đi vào cùng với khói bốc lên mờ mịt, Tân Trạm nhíu mày chỉ có thể tạm thời lùi bước.
Sau khi khói tan đi, một hình bóng xuất hiện, khuôn mặt của anh ta cũng có phần kinh người.
Bởi vì khuôn mặt của người này và Nghiêm Trác Văn giống nhau như đúc.
Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra xuất hiện cản trở hai người, người này cùng với người bị nhốt ở giữa cung điện đều là Nghiêm Trác Văn.
Vì thế ở trong cung điện thoáng chốc vậy mà xuất hiện hai Nghiêm Trác Văn.
Hơi thở hai người hoàn toàn giống nhau gần như tất cả đều là người thật.
“Nghiêm Trác Văn, xem ra kế hoạch của anh tính sai rồi”
Người thanh niên áo đen dừng bước, một trước một sau đánh Tân Trạm và Chúc Diêu từ hai phía.
Anh ta cười lạnh nhìn về phía Nghiêm Trác.
‘Văn ở cửa điện, giơ tay lên khiến nhà giam biến mất.
Sắc mặt Nghiêm Trác Văn ở bên trong trở nên u ám, sau khi thoát ra liền nhanh chóng chui vào thân thể người đứng ở cửa điện.
Tân Trạm nhíu mày, nhìn thấy hai Nghiêm rác Văn dần dần dung hòa thành một cuối cùng hóa thành cùng một người.