Chương 920: Một hồn hai xác
Giọng điệu của người thanh niên áo đen với anh ta lại giống như với một người bạn lâu năm.
“Không ngờ Tần Trạm lại cảnh giác như thế, khiến chúng ta hoàn toàn không chạm vào được đống tinh thạch kia.”
Nghiêm Trác Văn cũng hừ lạnh vài tiếng, trên mặt không còn vẻ thô lỗ nữa mà thay vào đó là ánh mắt trở nên cực kỳ u ám.
“Nhưng tôi rất tò mò, tôi tự nhận diễn xuất của chúng tôi coi như rất thật, dọc trên đường đi cũng thật sự đánh nhau.
Anh lại có thể phát hiện chúng tôi cùng một nhóm ư?” Nghiêm rác Văn múa may chiếc rìu lớn, liếm liếm khóe miệng, tò mò hỏi: “Nguyên nhân là gì vậy? Biểu hiện vừa rồi của tôi quá nóng nảy à?”
“Có rất nhiều nguyên nhân” Tân Trạm thản nhiên nói: “Hoặc có thể nói là trước khi tiến vào đại điện này, tôi đã biết mấy người là cùng một nhóm”
“Ha ha, nói khoác mà không biết ngượng”“
Thanh niên áo đen nghe thấy lời này thì buông lời chế nhạo: “Tôi tuyệt đối không tin chuyện này”
Tân Trạm không quan tâm, lắc đầu nói “Anh tin hay không thì tùy, nhưng từ khi anh bắt đầu tấn công Nghiêm Trác Văn một cách vô duyên vô cớ ở ngoài cung điện thì tôi đã nghi ngờ anh”
Cả Nghiêm Trác Văn và thanh niên áo đen đều nhướng mày.
Bọn họ không ngờ Tân Trạm đã nhìn ra manh mối sớm như vậy.
“Trong Cung Điện Hỏa Diễm có rất nhiều bảo vật, không có ai chỉ tìm riêng một bảo vật nào đó.
Anh đã đắc tội Nghiêm Trác Văn thì chỉ bằng đi giết anh ta luôn cho rồi” Tân Trạm cười lạnh: “Các người diễn quá giả, nhất là biển lửa và tên băng của anh không bản vào.
Nghiêm Trác Văn mà cứ bản vào mặt đất.
Rất kỳ lạ đúng không? Huống chị, tôi còn nghiên cứu rất nhiều về lửa.
Cơ thể thứ hai của anh đã quá nóng nảy khi xuyên qua biển lửa”
Sau khi Tân Trạm nói xong, trong điện yên tĩnh chừng năm giây.
“Tên này quả là lợi hại”
Ánh mắt Nghiêm Trác Văn lóe lên, anh ta hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Tân Trạm mà nói: “Không hổ là người có thể lấy được thân phận võ giả ở bên ngoài, trở thành Thiên Kiêu được chú ý nhất trong sự kiện lần này.
Tâm cơ quả thực đủ thâm sâu.”
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, trong hai người ai là thật không?” Tân Trạm hỏi.
“Anh thông minh như vậy thì đoán thử xem” Nghiêm Trác Văn cười khẩy, nói.
“Vậy cả hai đều là thật”
Lời nói của Tân Trạm khiến nụ cười của Nghiêm Trác Văn đột nhiên cứng đờ, ánh mắt anh ta lóe lên: “Anh dựa vào đâu mà đoán như vậy?”
“Vấn Tông Thánh Tử, hoặc nham hiểm độc ác, hoặc mưu mô thâm sâu, hoặc tài năng hơn người” Tân Trạm lắc đầu nói: “Anh là Thánh Tử đệ tứ, thậm chí còn hơn Bồ Tùng Nhân và Triệu Lam Sơn một bậc nên không thể chỉ là một tên thô lỗ ngu ngốc.
Thỉnh thoảng diễn vở kịch này thì không sao, nhưng lâu dài thì không thể được.
Vì vậy chắc hẳn anh là người một hồn hai xác hiếm có”
“Một hồn hai xác?”
Ngay cả thanh niên áo đen cũng co rụt đồng tử lại, bất ngờ nhìn về phía Nghiêm Trác ‘Văn.
Ngay cả anh ta cũng không biết chuyện này.
“Thế giới này có một xác hai hồn, tự nhiên cũng có chuyện ngược lại.
Anh thường sống trong thân thể thô kệch này, lại che giấu thân thể hung ác xấu xa kia.
Tu luyện cả hai thân thể cùng một lúc, đây là lý do tại sao anh có thể trở thành Thánh Tử đệ tứ.”
“Ha ha, tôi nói không sai mà.
Quả nhiên Tần Trạm anh rất lợi hại.
Đến chuyện này cũng bị anh đoán ra”
Nghiêm Trác Văn ngửa đầu lên trời cười to, rồi lại lắc đầu, thốn thức nói: “Bảo vệ bí rất khó, nhất là bí mật lớn như tôi vậy.
Tôi ni nại đến bây giờ, người trong tông môn biết được chân tướng cũng không nhiều, nhưng anh lại biết.
Chỉ là quá đáng tiếc! Tuy anh biết được tất cả, nhưng vẫn phải chết” Nghiêm Trác Văn lạnh lùng nhìn Tân Trạm, nói “Nên ra tay từ lâu mới phải” Thanh niên áo đen cũng cười gắn một tiếng, trường kiếm lóe lên tia hàn quang.
“Cảm giác anh cho tôi rất quen thuộc, tôi nên nhận ra anh từ sớm.”
Tân Trạm quay đầu nhìn thanh niên áo đen khiến anh ta đột nhiên run lên.
So với Nghiêm Trác Văn, thân phận của anh ta mới là bí mật lớn hơn.
“Người này tuyệt không thể sống”
Thanh niên áo đen im lặng, mũi nhọn lạnh băng của trường kiếm xẹt qua, đâm thẳng đến Tân Trạm.
Nghiêm Trác Văn hét lên một tiếng.
Chiếc rìu lớn trên tay múa may dưới bầu trời chìm trong bóng đen.
Hai người lần lượt tấn công đến Tần Trạm.
Đôi mắt Tân Trạm hơi nheo lại.
Trước khi hai người ra tay, anh đã chuẩn bị sẵn sàng thi triển Du Long Quyết, tránh được làn sóng tấn công đầu tiên của hai người họ, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau “Đánh nhanh thẳng nhanh, đừng tiếc rẻ thứ bảo bối kia của anh” Nghiêm Trác Văn vừa đuổi theo vừa quát lên với thanh niên áo đen.
Thanh niên khịt mũi, trong tay đột nhiên xuất hiện một lưỡng ánh sáng màu đen.
Ánh sáng này xuất hiện ngưng tụ thành một đám trên không trung hóa thành một con mắt cực lớn, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào Tần Trạm.
“Cái này là cái gì?”
Trong nháy mắt, Tân Trạm cảm thấy thân thể cứng đờ, như thể bị đôi mắt của xà nữ trong truyền thuyết nhìn trúng sẽ hóa đá ngay lập tức.
Anh không xuất ra được chút sức lực nào mà liền ngã xuống đất.
“Phong ấn!”
Thanh niên áo đen ra vẻ không buông tha.
Anh ta khẽ quát một tiếng, đôi mắt lại bay ra, hóa thành ánh sáng màu đen một lần nữa, rơi vào trong cơ thể Tân Trạm, biến thành một đôi xiềng xích khóa tay chân anh lại “Chúc Diêu, tôi không muốn làm tổn thương em, nên em đi cùng chúng tôi một chuyến đi”
Nghiêm Trác Văn cũng lạnh lùng cười, đột nhiên ra tay.
Anh ta bóp nát một lá bùa, ánh sáng chói lòa trong nháy mắt bay vào trong cơ thể Chúc Diêu, biến thành một phong ấn.
“Đừng ghê tởm như vậy, là nhà họ Chúc tôi nhìn lầm anh rồi” Chúc Diêu nói một cách khinh bỉ.
‘Vẻ mặt của Nghiêm Trác Văn trở nên cứng đờ, anh ta khẽ hừ một tiếng.
Đợi đến khi tới chỗ cất giấu bảo vật, xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào.
Trong phút chốc, hai người Tân Trạm cứ vậy mà trở thành tù nhân của họ.
“Tôi khuyên anh đừng chống cự nữa.
Đây là bảo vật đầu tiên šy được ở khu vực.
trung tâm.
Vốn là đám người Triệu Lam Sơn chuẩn bị dùng nó đối phó với anh.
Anh nên tự hào đi” Thanh niên áo đen đắc ý nhìn Tân Trạm.
“Hai người đừng quá căng thẳng.
Chúng tôi không định giết hai người, tính toán như vậy chỉ là muốn hai người thành thật một chút”
Nghiêm Trác Văn cười tủm tỉm nói với Tân Trạm và Chúc Diêu: “Tiếp theo, chúng ta sẽ đến bảo tàng chân chính.
Hai người chỉ cần phối hợp với chúng tôi.
Sau khi đến bảo tàng chúng tôi sẽ cho hai người rời đi an toàn.”
“Đến được bảo tàng sẽ thả người? Tôi thấy hai người chắc đang nói dối rồi”
Mặc dù Tân Trạm bị mắc bẫy nhưng anh không hề hoảng sợ mà còn chế nhạo lại.
“Dù là thật hay giả thì bây giờ anh cũng đâu còn sự lựa chọn nào đúng không?” Thanh niên áo đen cười khẩy.
“Hai người nói láo, chẳng lẽ hai người không lo lắng tôi và Chúc Diêu có thể là giả vờ bị bắt à?” Tân Trạm hỏi ngược lại, tựa hồ như có hàm ý khác.
“Thật nực cười, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không tin thủ đoạn nhỏ này của anh” Thanh niên áo đen cười khinh bỉ, sau đó lại nhìn về phía Nghiêm Trác Văn rồi truyền âm: “Đang suy nghĩ gì vậy, không giết Tân Trạm này sao?”
“Đừng nóng vội, người này còn hữu dụng, sau này có thể dùng tới” Nghiêm Trác Văn nói.
Nhìn thấy thanh niên áo đen cau mày, Nghiêm Trác Văn lại cười lạnh: “Yên tâm, người này mất đi giá trị thì nhất định phải giết Đừng quên là anh ta biết bí mật lớn nhất của tôi Lúc này, thanh niên áo đen mới bình tĩnh lại.