Chương 923: Quay lại đại điện
Mặc dù chỉ là thoáng nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của Chúc Diêu nhưng Tân Trạm vẫn vội vàng nhắm mắt lại.
Tóm lại là nhìn lén không tốt, hơn nữa lỡ như Chúc Diêu không hoàn toàn hôn mê thì lại càng phiên phức.
Nhưng Chúc Diêu cũng giống như trong tưởng tượng của Tân Trạm, cũng đều là người vô cùng xinh đẹp.
Ngũ quan của cô ta hài hòa, làn da trắng nõn mịn màng chứ không phải là một người quái dị như cô ta tự nhận.
“Con rồng lửa chết tiệt này” Tân Trạm vừa lẩm bẩm chửi vừa phóng ra một đường linh khí trấn áp con rồng lửa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh dừng lại chỗ sâu nhất trong biển lửa rồi nhìn lên trên.
“Nếu hai người kia không bị ngu thì sẽ không đuổi theo đến đây đâu” Tân Trạm tự nói với chính mình, dù sao báu vật quan trọng nhưng anh tin hai người Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên sẽ không bị mất trí.
“Trước tiên phải phá bỏ phong ấn của Chúc Diêu đã” Nghĩ vậy nên Tân Trạm đặt Chúc Diêu trên mặt đất rồi đánh ra vài đường linh khí từ từ phá giải phong ấn của Nghiêm Trác Văn.
Chuyện này cũng không còn lựa chọn nào khác vì cùng một lúc đối đầu với hai người thì anh rất khó bảo vệ chu toàn cho Chúc Diêu được.
Phong ấn của Nghiêm Trác Văn cũng không quá phức tạp nên Tân Trạm hóa giải rất nhanh, Chúc Diêu liền từ từ mở mắt.
“Tân Trạm” Nhưng khi Chúc Diêu tỉnh dậy thì tận sâu trong ánh mắt của cô ta đã có sự thay đổi khác thường khiến Tân Trạm hơi lo lắng.
Có khi nào lúc nấy anh vô tình nhìn thấy diện mạo thật của cô ta nên cô ta đã phát hiện và tức giận rồi không? Ô hay, đâu phải anh lén coi đâu cơ chứ?
“E hèm, cô bị sao vậy? Có phải bị trúng khói độc rồi không?” Tân Trạm cười gượng gạo phá tan sự im lặng kỳ lạ này.
“Tân Trạm, là tôi đã hại anh rồi.
Tôi thật không ngờ Nghiêm Trác Văn lại là người như vậy” Chúc Diêu ngẩn người, vừa nói vừa lắc đầu: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”
Tân Trạm cười cười nói: “Hai người kia đã hãm hại chúng ta như vậy, đương nhiên chúng ta phải quay lại để trả thù rồi.
Nhưng cô dự định như thế nào? Nếu cô muốn rời khỏi đây thì tôi sẽ đưa cô ra ngoài trước.”
“Bây giờ tôi đã khôi phục tu vi nên nếu anh muốn quay lại đánh nhau thì tôi có thể giúp đỡ cho anh được chút ít.
Những địa điểm mà ấn còn Tân Nghiêm Trác Văn có gài bẩy thì tôi nhớ” Chúc Diêu cũng hừ lạnh nói.
Tân Trạm gật gù, thật ra trong chuyện này thì người tức giận nhất phải là Chúc Diêu mới đúng vì dù sao từ trước đến giờ cô ta vẫn xem Nghiêm Trác Văn là bạn bè mà không ngờ lại bị anh ta bán đứng.
“Thật là đáng yêu quá đi” Chúc Diêu mỉm cười vuốt ve bộ lông mềm mại màu đỏ như lửa của chú chuột lửa kia.
Con chuột lửa được vuốt ve càng thích thú chạy vòng quanh trên vai của Tân Trạm rồi chạy lên đầu của anh nữa.
Khi lên đến đỉnh đầu của Tân Trạm thì chuột lửa nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lam trên đó, nó liền kêu lên như là muốn đòi hỏi gì đó.
“Mày muốn ăn cái này sao?” Tân Trạm hơi bất ngờ hỏi rồi giơ tay lên chia ngọn lửa màu xanh thành nhiều phần nhỏ rồi để trước mặt chú chuột lửa.
Chú chuột như ngớ người ra một chút rồi cấn thận dè dặt cầm lấy ngọn lửa mà Tân Trạm đưa.
Nó do dự một lúc rồi cuối cùng cũng cản một miếng nhỏ ăn thử.
Kết quả vừa nuốt xuống bụng thì lông của nó liền dựng thẳng đứng lên, sau khi nó hú lên vài tiếng kì dị thì lăn đùng ra xỉu.
“Mới ăn một miếng nhỏ mà đã no rồi sao?”
Tân Trạm lắc đầu không nói gì, nhìn thấy chú chuột lửa ngủ say thì đặt nó trên mặt đất.
Ngay lúc đó thì chuột lửa mẹ chui ra, có lẽ nó thấy chú chuột lửa con đi lâu quá mà chưa về nên sốt ruột cũng bò ra xem.
Chuột lửa mẹ nhìn thấy tình trạng của chuột lửa con thì không khỏi xúc động rồi hướng mắt về phía Tân Trạm bày tỏ sự cảm kích với anh.
Đột nhiên Tân Trạm nghĩ gì đó rồi nói: “Chú chuột lửa à, tao gọi mày là Tý Hỏa nha.
Tý Hỏa à, mày ở trong này lâu như vậy rồi có biết trung tâm của đại điện ở chỗ nào không?”
Tân Trạm nhìn chú chuột lửa với vẻ mặt nghỉ ngờ, sau đó anh vẽ lên mặt đất hình một chiếc lông chim.
Chú chuột lửa có vẻ như hiểu được ý của Tân Trạm nên nó nhảy lên kêu vài tiếng rồi còn chạy đi ra xa.
“Ý của mày là hướng đó sẽ đến được trung tâm của đại điện sao?” Tân Trạm hiểu được ý của chú chuột nên anh liền nhìn theo hướng chú chuột lửa vừa chạy đi thì thấy không giống với con đường lúc nãy họ đã đi đến đây.
“Có lẽ đúng rồi đó.
Nếu chúng ta đi theo con đường này ra đến đại điện thì sẽ cho hai tên khốn nạn kia một bất ngờ cho xem” Tân Trạm vừa nói vừa cười tỏ vẻ đắc ý.
Chúc Diêu cũng gật gù rồi hai người đi theo Tý Hỏa đi về phía trung tâm đại điện.
Hàn Cửu Thiên và Nghiêm Trác Văn đang ngồi chăm chú luyện công bên trong đại điện, mồ hôi vã ra đầy người.
Bọn họ không ngừng đánh ra những luồng linh khí đuổi theo chiếc lông vũ nhưng vòng tròn bảo vệ bên ngoài của nó cực kỳ kiên cố, hai người họ đánh không ngừng nghỉ mà chỉ mới đánh tan được một phần ba độ dày của vòng tròn mà thôi.
“Tất cả đều tại cái tên Tân Trạm chết tiệt mà”
Hễ nghĩ đến người đã khiến bọn họ rơi vào bước đường ngày hôm nay là Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên lại nghiến răng nghiến lợi tức giận, nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ rất khó coi.
“Nếu lúc đó anh nghe theo lời tôi thì chúng ta đã nhanh chóng lấy được huyết châu trước khi nó kịp phát nổ rồi” Nghiêm Trác Văn lau mồ hôi trán, nhìn về phía Hàn Cửu Thiên tức giận nói.
“Hừ, vậy sao anh lại lựa chọn lấy huyết châu mà không chịu đi bắt Tân Trạm chứ?”
Hàn Cửu Thiên cũng cười lạnh đáp lại.
“Anh nói như vậy là không tin tôi phải không?” Nghiêm Trác Văn càng thêm tức giận hỏi lại “Bây giờ bí mật lớn nhất của tôi với anh đã bị Tân Trạm phát hiện, mà đối phương đã thoát khỏi vòng vây của chúng ta còn chúng †a còn ở đây cãi nhau sao? Bộ anh không thấy buồn cười à?” Hàn Cửu Thiên khẽ hừ nhẹ rồi nói với vẻ khinh thường.
Nghiêm Trác Văn nghe vậy thì sững sờ rồi thở dài nói: “Mặc dù Tân Trạm đã chạy thoát nhưng ít nhất thì vẫn còn báu vật quý giá nhất đang ở đây chờ chúng ta, như vậy cũng không uổng phí công sức”
Nhưng ngay lúc Nghiêm Trác Văn nói câu đó thì đột nhiên báu vật lông vũ kia rơi xuống mặt đất run rẩy dữ dội rồi bất ngờ có một bóng dáng từ trong bay ra.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, trước đó không có dấu hiệu gì cả nên khiến hai người Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên cực kỳ sửng sốt.
Nếu đổi lại là người khác thì cho dù có đến bên chiếc lông vũ nhưng có vòng tròn bảo hộ bên ngoài thì họ cũng không có cách nào để lấy báu vật đi được.
Nhưng Tân Trạm thì lại có cách.
Một miếng sắt thần bí cầm ở tay, ánh mắt của Tân Trạm xẹt qua với vẻ kiên quyết rồi cứ thế anh chém thẳng vào chiếc lông vũ.
Mặc dù chưa thử bao giờ nhưng Tân Trạm quyết định đánh cược một lần, nếu miếng sắt này chính là mấu chốt để anh nghịch chuyển thiên cơ thì chắc chắn sẽ có tác dụng.
Hơn nữa Tân Trạm cũng không phải là người thích thử nghiệm lung tung mà anh đã quan sát miếng sắt này thấy hoa văn trên mình nó với hoa văn trên cánh cửa của đại điện rất giống nhau.
“Tân Trạm, anh thật to gan lớn mật, còn dám quay lại đây hả?” Vừa nhìn thấy Tân Trạm thì Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên tức giận như muốn nổ đom đóm mắt.
Tân Trạm đã đi rồi mà còn dám quay lại, đã thế còn cướp báu vật của họ nữa chứ.
Nhất là khi nhìn thấy Tân Trạm cầm chiếc lông vũ bay đi thì bọn họ lại càng thêm tức giận bởi vì họ đã tự cho rãng chiếc lông vũ ấy chính là của riêng Âm ầm bịch bịch.
Ngay lúc Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên định ngăn cản Tân Trạm thì có mấy đường ánh sáng từ trên không trung đánh xuống nổ tung trên mặt đất vô số đường gợn sóng rồi đánh bọn họ bay ra tận ngoài hiên Mà ngay lúc đó miếng sắt thần bí kia cũng vừa chạm vào vòng hào quang bảo hộ bên ngoài của chiếc lông vũ.
Tân Trạm chăm chú nhìn thì một tiếng ầm vang lên rồi vòng bảo hộ lập tức tan rã giống như băng tuyết hòa tan vậy.
Chiếc lông vũ màu vàng bên trong đó dường như cảm nhận được miếng sắt này nên đột nhiên phát ra một tiếng kêu lảnh lót.