Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 936: Từ bỏ cuộc đuổi giết
Khí tức nguy hiểm tỏa ra dày đặc đến mức da đầu Diệp Thành và Lạc Việt Ban tê dại: “Đi theo tôi” Tân Trạm khế quát một tiếng để hai người Diệp Thành nhảy lên trên vai Tân Trạm.
Trong khu rừng rậm, Tân Trạm thi triển Du Long Quyết đến mức cực hạn, sau khi tránh được đòn đầu tiên của những huyễn thú thì anh lập tức chỉ vào đầu đối phương.
Như thể ngón tay của Tân Trạm trực tiếp khiến cho linh hồn đối phương đông cứng.
Trong nháy mắt đám huyễn thú này vẫn còn bạo phát như muốn nuốt chửng ba người bọn họ liền dại ra không nhúc nhích.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban há hốc mồm kinh ngạc nhìn đến đầu một con huyễn thú đang đứng im tại chỗ.

Lúc trước Tân Trạm đã từng thi triển để điều khiển huyễn thú nhưng lúc đó hai người đều không quan tâm cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp.
Bây giờ xem ra Tân Trạm phải tiến sâu vào nơi ở của huyễn thú, thứ mà Tần Trạm đang thi triển là Tử Chú Thuật, trước đó anh đã tốn khá nhiều sức lực vì vậy anh cần hai người Diệp Thành kéo dài thời gian để khôi phục linh khí.
Lúc này Tân Trạm tiếp tục thi triển chiêu thức này, gân như anh không bị cản trở gì cả mà tiếp tục tiến sâu vào trung tâm của huyễn thú trong rừng rậm.

Phía sau có những tiếng gầm vang lên từng trận và khi Triệu Lam Sơn rơi vào rừng thì các huyễn thú khôi phục ý thức và bắt đầu liên tục tấn công anh ta.
“Đáng chết, những thứ này sao không công kích Tân Trạm?” Triệu Lam Sơn tràn đầy tức giận.

Kỳ Lân phun ra rất nhiều khí lạnh như băng để đông cứng huyễn thú.

Lần này khoảng cách giữa hai người lên khoảng mấy chục cây số.
“Tên này vẫn đang đuổi theo” Diệp Thành cũng sợ hãi khi cảm nhận được tiếng nổ kinh hoàng từ phía sau.

Nơi đây chính là nơi tu vi của huyền thú, tương đối khủng bố, Diệp Thành cùng Lạc Việt Ban không dám trêu chọc chúng.
Nhưng Triệu Lam Sơn đuổi theo cả đoạn đường, thậm chí không hề dừng lại để thể hiện sức mạnh của mình.

Khi Diệp Thành nghĩ đến điều này, anh ta không khỏi cảm thấy may mắn, vì nếu Tân Trạm không ngừng thi triển thủ đoạn nhiều lần thì Triệu Lam Sơn đã giết họ mười lần rồi.
“Nếu đuổi theo mãi thì chúng ta sẽ chơi lớn một trận: Ánh mắt của Tần Trạm nảy sinh sự ác độc.
Liên tục thí triển Tử Chú Thuật không phải là một cách tốt, thực lực của những huyễn thú này càng mạnh thì thần thức và linh lực của Tân Trạm hao tổn càng lớn.

Nếu chơi đến cùng thì kết cục khó mà lường được.
“Không phải Triệu Lam Sơn thích đuổi theo sao? Để coi lần này anh ta dám không?”
Ánh mắt của Tân Trạm vô cùng lạnh lẽo, thần thức tản ra au đó đột nhiên tăng tốc lao thẳng về hướng đó.
“Tân Trạm này điên rồi sao?” Phía sau rừng cây, Triệu Lam Sơn thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này anh ta đã mất đi trạng thái kiêu ngạo trước đây, tuy rằng giết huyễn thú có thể thu hoạch linh khí nhưng cũng cần thời gian và sức lực để chiếm được.

Trên thực tế, vì để đuổi theo Tân Trạm, Triệu Lam Sơn giết hết huyễn thú nhưng mà cũng không kịp thu lại nhiều linh khí.
Mà phía trước Tân Trạm cũng vậy.

Nói cách khác hai người bọn họ cũng không bổ sung được gì cả, mà là đang liều mạng hao tổn sức lực.

Nhưng vào lúc này, Tân Trạm hướng về phía con huyễn thú mạnh nhất khiến cho trong lòng Triệu Lam Sơn có ý nghĩ rút lui.
Triệu Lam Sơn dừng lại, ánh mắt lóe lên: “Tuy rằng giết Tân Trạm quan trọng nhưng vị trí thứ nhất trong sự kiện Thiên Kiêu này cũng hấp dẫn không kém.

Lần này thật vất vả mới cầm chân được Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành.

Nếu giết Tân Trạm thì tiêu hao quá nhiều sức lực”
“Nhưng tên này rất đáng chết, giết được anh ta thì cũng có thể gây được tiếng thơm”
Triệu Lam Sơn cản chặt răng, ý nghĩ giết chết Tân Trạm vẫn chiếm ưu thế không tin phương pháp khiến huyễn thú uể oải của anh ta có thể dùng vô hạn.”
Triệu Lam Sơn lại đuổi theo Tân Trạm như hình với bóng.

Đối Tân Trạm và Triệu Lam Sơn mà nói hành trình sau đó chính là địa ngục trần gian.
Những huyễn thú cấp cao cực kỳ mạnh mẽ kia không phải là thứ mà Tân Trạm có thể đối phó, được cho dù có thi triển Tử Chú Thuật, trước sau gì Tân Trạm cũng sẽ bị hơi thở của những huyễn thú này làm cho chấn động, thương tích không ngừng tăng lên.
Vẻ mặt của Triệu Lam Sơn cũng uể oải, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn, tuy rằng thực lực rất mạnh nhưng những huyễn thú cũng rấtg ngoan cố, sau nhiều lần chiến đấu không chỉ anh ta kiệt sức đến cực điểm mà thần thú Kỳ Lân cũng thở nặng nhọc và không khí băng giá tiếp tục yếu đi.
Cảm nhận được phía trước, Tân Trạm một lần nữa lao về phía huyễn thú cực kỳ hung hãn, Triệu Lam Sơn thở dài trong mắt lóe lên vẻ trầm mặc: “Người này điên rồi”
Không phải anh ta chưa từng thấy người điên mà là Tân Trạm thực sự điên rồi: “Tôi sẽ không đuổi theo anh nữa nhưng đừng tưởng rằng anh có thể sống sót” Triệu Lam Sơn dừng lại, trên mặt tràn đầy lửa giận.
Anh ta đột ngột bay lên hướng tới vị trí của những huyễn thú mạnh nhất xung quanh mình, thổi ra một vài luồng khí dữ dội như thế đang trút giận khiến một lượng lớn huyễn thú cũng tức giận.
Sau đó trong tiếng gầm giận dữ của huyễn thú, Triệu Lam Sơn lấy ra một lá bùa đen và bóp nát nó.

Đột nhiên không gian bốn phía xung quanh bắt đầu khởi động một vòng xoáy đen kịt.
Triệu Lam Sơn và thần thú Kỳ Lân liền bước vào vòng xoáy này trước khi huyễn thú lao tới.

Anh ta nhìn lại hướng Tần Trạm mà cười lạnh.
“Nhiều huyễn thú bạo loạn như vậy, tôi xem anh làm sao sống sót được.

Khi Triệu Lam Sơn vừa dứt lời thì biến mất ngay tại chỗ.
“Tên khốn kiếp Triệu Lam Sơn, trước khi rời đi đã làm cho đám huyễn thú kia trở nên hỗn loạn.”
Diệp Thành cũng thay đổi sảc mặt và mắng to khi nghe thấy tiếng gầm của huyễn thú trong khu rừng rậm.
Lạc Việt Ban nuốt nước miếng nói: “Chúng ta có thể sẽ rất thảm đấy”
“Cậu đã nói muộn rồi, những huyễn thú kia đã bắt đầu náo loạn” Tân Trạm cũng đổ đầy mồ hôi trên trán, cũng không quan tâm đến việc kích hoạt huyễn thú mà toàn lực chạy như điên Những đám khói bốc lên sau lưng anh và những con huyễn thú lao về phía bên này như một trận tuyết lở.
Cái này không cần bọn họ động thủ chỉ cần mấy con huyễn thú kia đuổi kịp thì ba người bọn họ có thể bị giãm chết một trăm tám mươi lần.

Diệp Thành nhìn lại những huyễn thú càng ngày càng gần và nói: “Tân Trạm, mau tìm cách đi, chúng ta đi đâu đây?”
“Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây”
Tân Trạm cũng cần răng, anh chưa từng tới đây nên nào có biết nơi đâu an toàn chứ.
Và nhữung huyễn thú kia đang điên cuồng nên e là cũng không có nơi an toàn đâu.
Tân Trạm bất đắc dĩ kêu to một tiếng, tốc độ tăng lên đến cực điểm, nói một cách bất lực: ‘Mặc cho số phận đi”
“Tân Trạm, trước mặt anh có một sơn cốc, khe núi nhỏ dễ tránh được đấy” Lạc Việt Ban đột nhiên lên tiếng, chỉ vào một chỗ năm chéo trước mặt.

Tân Trạm cau mày, thật ra anh cũng đã nhìn thấy, sơn cốc này nhìn khá yên tĩnh linh khí rất mạnh nhưng không biết vì sao Tân Trạm luôn cảm thấy nơi này có chút kỳ lạ, cho nên anh vẫn không đi tới.
Nhưng thấy các huyễn thú đuổi theo càng lúc càng ác liệt, nó sẽ sớm vồ tới ba người bọn họ.

Tân Trạm cần răng không quan tâm nhiều nữa mà bay thẳng về phía sơn cốc.
Huyễn thú phía sau càng ngày càng đuổi tới gần, Tân Trạm giãm lên mặt rồi thân hình đột nhiên lao thẳng vào bên trong sơn cốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui