Chương 937: Con thú khổng lồ một sừng
Lúc này ba người họ không nhìn thấy một đám huyễn thú khổng lồ đang đuổi theo sau mà chỉ nghe tiếng bước chân của chúng đang đạp ầm ầm dưới đất thật vang dội.
Chúng đuổi đến với tốc độ chóng mặt, khí thế dũng mãnh nhưng khi vừa tới cửa sơn cốc thì những con huyễn thú lại trợn trừng mắt rồi đột ngột dừng lại.
Từng con từng con một đều nhìn vào trong sơn cốc với vẻ kiêng dè sợ sệt, chúng đứng lặng một hồi lâu rồi sau đó tản ra bốn phía.
Sau khi bọn họ bay vào trong sơn cốc một đoạn thì Diệp Thành quay lại xem xét động tĩnh, thấy vậy liền vui vẻ nói: “Tân Trạm, đám huyễn thú không đuổi theo chúng ta nữa, vậy là an toàn rồi”
Lạc Việt Ban nói với vẻ bất an: “Chỉ sợ là càng đi càng nguy hiểm thôi.
Ngay cả những con huyễn thú cũng không dám vào đây thì rốt cuộc trong này có gì nguy hiểm khiến chúng lại sợ như vậy chứ?”
Tân Trạm dừng lại, anh nhìn vào tít trong sơn cốc rồi nói: “Mặc kệ đi, dù sao cũng đã an toàn rồi.
Tạm thời chúng ta đừng đi tiếp nữa mà hãy ở tại đây khôi phục lại tu vi đi”
Sơn cốc này cũng không lớn lắm, vị trí của ba người họ đã gần với vị trí trung tâm rồi.
Mà Tân Trạm có thể cảm nhận được ngay vị trí trung tâm ấy có lồng khí nguy hiểm đang động đậy, luồng khí này so với luồng khí mà đám huyễn thú lúc nấy phát ra còn đáng sợ hơn rất nhiều.
€ó trời mới biết nơi đó đang có nguy hiểm gì rình rập nhưng Tân Trạm cũng không đành bó tay chịu chết nên ba người bọn họ lập tức dừng lại khoanh chân tập trung tu luyện để lấy lại tu vi.
Ba người họ vừa điên cuồng chạy trốn lại phải trải qua nhiều cuộc chiến cam go nên đã sớm bị khô cạn linh khí.
Nhất là Tân Trạm, trên người anh có nhiều vết thương còn chưa khô miệng.
Ngay chỗ bả vai của anh có một vết thương to và dài, máu còn đang chảy ra không ngớt.
Cũng may trong sơn cốc này có luồng linh khí khác thường của đất trời rất dày đặc, có lẽ nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất nên Tân Trạm tu luyện một lèo ba ngày liền mà không bị ai quấy rầy cả.
Ba ngày sau Tần Trạm từ từ mở mắt rồi phun ra một ngụm khí độc, lúc này anh cũng mới chỉ hồi phục phân nửa linh khí đã bị hao tổn trước đó.
Tân Trạm không muốn quấy rầy con huyễn thú nên anh bước khe khẽ ra ngoài cửa sơn cốc xem xét đám huyễn thú đã rời khỏi nơi đây hay là vẫn đang chờ họ ở ngoài đó thì thở phào nhẹ nhõm, ngoài một ít huyễn thú vốn là cư dân sinh sống ở đây thì những con huyễn thú đuổi theo bọn họ trước đây đã rời khỏi rồi “Dù sao cũng tránh được một kiếp nạn”
Tân Trạm trầm ngâm, cảm thấy mình vẫn còn may mắn vì mặc dù đã nhiều lần suýt chết nhưng tốt xấu gì vẫn còn sống sót đến giờ này thì xem như mạng lớn phúc lớn.
Nhưng ngay khi Tân Trạm chuẩn bị bước ra khỏi cửa sơn cốc thì anh khựng lại, đột nhiên một vầng sáng vô hình xuất hiện ngăn anh khiến anh không thể bước ra được.
“Đây là trận pháp ư?” Tân Trạm giật mình nghĩ ai lại rảnh rỗi bày ra trận pháp ở một nơi không có lấy một bóng người mà chỉ có toàn là huyễn thú này chứ? Hơn nữa khi bọn họ tiến vào đây thì văng sáng này chưa xuất hiện để cản họ lại.
Tân Trạm nén nỗi bất an lại mà đánh ra vài đường linh khí lên vầng sáng nhưng kết quả đúng y như anh dự đoán, mặc dù vầng sáng này có tác dụng giống như trận pháp nhưng lại không phải là trận pháp mà giống như do sức mạnh tự nhiên hoang dã của con huyễn thú nào đó đã tạo thành vậy.
Sau đó Tân Trạm cũng đã dùng thử nguyên khí, U Lam Minh Hỏa, kiếm Thanh Đồng để tác động lên vầng sáng nhưng chỉ có thể làm cho nó hơi dao động chứ không hề để lại dấu vết gì.
Độ cứng của vâng sáng này cực kỳ cao, nếu dùng thủ đoạn thông thường thì không thể phá hủy được nó.
“Bây giờ thì phiền phức rồi đây” Tân Trạm toát mồ hôi hột, quay đầu lại thoáng nhìn vào chỗ sâu nhất trong sơn cốc.
Nếu nói vầng sáng này là do con huyễn thú thần thông quảng đại kia thi triển thì chắc chắn nó vẫn còn đang ở trong sơn cốc này, nếu mình tùy tiện kinh động đến nó thì ai mà biết được sẽ có kết cục như thế nào chứ?
Tân Trạm không cam lòng nên lại bắt đầu thi triển trận pháp truyền tống trên mặt đất.
“Nếu mà trên phương diện không gian cũng bị ngăn cản thì thật sự hết cách rồi” Một lúc sau, trận pháp mà Tân Trạm vừa bày ra đã bị hóa thành một làn khói nhẹ bay đi mất.
Anh thất vọng ngồi xuống đất lắc đầu chán nản.
“Tân Trạm, đang làm gì vậy?” Diệp Thành và Lạc Việt Ban đã thức tỉnh từ lúc nào rồi, nghe thấy phía bên này có động tĩnh liền đi qua xem xét.
Hai người họ tươi cười hớn hở, trông có vẻ vô cùng thoải mái Sau khi nghe Tân Trạm kể lại đầu đuôi sự việc thì lập tức suy sụp tinh thần, gương mặt đờ đẫn: “Cái gì? Chúng ta không thể ra khỏi đây sao?”
Hai người họ cũng không tin, liền bắt chước Tần Trạm thử các loại phương pháp để phá vỡ vâng sáng nhưng kết quả cũng vô ích “Chúng ta đã giữ lại được mạng sống rồi nhưng bây giờ lại không ra khỏi đây được thì chẳng khác nào chịu chết chứ?” Diệp Thành nói với vẻ mặt như đưa đám.
Nơi đây chính là nơi thí luyện, nếu đúng giờ mà người vẫn chưa quay về khu vực trung tâm thì coi như sẽ bị giam cầm ở đây vĩnh viễn.
Lạc Việt Ban cũng nhíu mày nói: “Hơn nữa điều phiền phức chính là thần thức của chúng ta cũng bị cắt đứt rồi, bây giờ muốn phát tín hiệu cầu cứu với bên ngoài cũng không được nữa”
Tân Trạm đứng lên thở dài nói: “Bây giờ chỉ có một biện pháp là đi xem cái thứ đáng sợ ở chỗ sâu nhất trong sơn cốc là gì thôi.
Hai người ở lại đây đi, để tôi đi xem sao.
Nếu làm không tốt thì có thể nó chỉ cần một hơi là sẽ nuốt chửng được tôi ngay”
Diệp Thành lắc đầu nói: “Nếu đi thì phải đi cùng nhau, chúng tôi ở lại đây cũng coi như chờ chết.
Vậy chi bằng chúng ta chết cùng nhau, như vậy khi xuống hoàng tuyền còn có bạn”
Lạc Việt Ban không nói gì nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đã tới bước đường này rồi thì ba người họ không còn gì để sợ hãi nữa cả, Tân Trạm đi trước dẫn đường, từ từ tiến sâu vào trong sơn cốc.
Cảnh tượng ở đây không giống như trong tưởng tượng của ba người họ mà là một khu vườn xinh đẹp có cây cối xanh tốt và cả tiếng chim hót líu lo giống như chốn bồng lại tiên cảnh vậy.
Mấy người họ lại đi tiếp vào bên trong thì nghe như có tiếng nước chảy ào ào, vừa ngẩng đầu lên thì anh nhìn thấy một thác nước tuyệt đẹp đang chảy từ trên không trung xuống cái hồ trước mặt.
Nhưng đối lập với sự hài hòa tuyệt đẹp của thiên nhiên đó lại là một cảnh tượng lạc loài, đó chính là ngay chỗ ghênh đá cao kia có một con thú khổng lồ có dáng vẻ cổ quái đang nằm.
Con thú này nhìn có vẻ giống con hà mã nhưng lại chỉ có một sừng, còn nửa thân sau của nó đều bị ngọn núi đè lên chỉ còn lộ ra một nửa thân trước đang quỳ rạp trên mặt đất ngủ say im lìm.
Khi linh khí của trời đất chớp lên thì lập tức bị hai cái lỗ mũi to đùng của nó hút vào một cách dễ dàng, mà kỳ diệu hơn nữa là khi nó thở ra thì lại phát ra từng đợt từng đợt ánh sáng lấp lánh.
“Đây là…”
Ba người Tân Trạm đều sợ ngây người, cái mà con thú một sừng này phun ra chính là tình khí thuần khiết nhất.
Đám người ở ngoài đánh nhau đến sống dở chết dở chính là vì lưồng tinh khí này, thế mà con thú một sừng này lại có thể phun ra một cách dễ dàng như thế.
Khi con thú khổng lồ phun ra luồng khí đó thì nó lập tức bao trùm trong không trung rồi vầng sáng mà họ thấy ở ngoài cửa sơn cốc ban nấy lại xuất hiện bao vây sơn cốc càng ngày càng dày đặc hơn.