Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 951: Chung kết cuộc chiến
Ngay lúc Tân Trạm đang suy nghĩ xem có nên nghênh chiến hay không thì đột nhiên một tiếng kêu động trời vang lên.
Ngay lập tức, không gian ở đây trở nên lạnh như băng, Thái Phượng bay vút tới.

Trên đỉnh đầu nó, một thiếu nữ mặc quần đen bay lên, trong tay cầm theo hai chuôi kiếm băng, bộc phát hàn băng ra xung quanh.
“Băng Phong Thiên Địa”
Cô gái khẽ kêu lên một tiếng, hai chuôi kiếm hàn băng đâm vào trong hư không.

Ngay lập tức, không gian xung quanh khẽ chuyển động, một luồng hàn băng tỏa ra bốn phía, ào ào như sóng biển bùng nổ cuốn sạch mọi vật trên đất trời ‘Đổng Thiên Thành và Trương Quốc Tuấn bị hàn băng bao phủ một cách bất ngờ, trong nháy mắt như hóa đá, ngay cả linh thú đang ngồi cùng hai người họ cũng bị đông cứng “Tân Trạm, hai người này cứ giao cho em, anh đối phó với Triệu Lam Sơn đi”
Cô gái nhìn về phía Tân Trạm, mở miệng nói.
“Tô Uyên, quả nhiên là em”
Tân Trạm khẽ mỉm cười, nếu như ngay cả thủ pháp này là anh còn không nhìn ra thân phận của cô gái, vậy thì anh sống cũng uổng phí quá rồi “Thật xin lỗi Tân Trạm, em cũng không phải cố ý giấu anh.

Về phần nguyên nhân thì em sẽ giải thích với anh sau” Ánh mắt Tô Uyên khẽ lướt qua chút áy náy.
“Không sao! Tô Uyên, em cầm chừng hai người này một lát, anh sẽ nhanh chóng tiêu diệt được Triệu Lam Sơn” Tân Trạm gật đầu nói.
“Hừ, cho dù một mình tôi cũng có thể giết chết anh đấy.

Đừng quên, tinh mang của anh cũng đã hỏng rồi”
Triệu Lam Sơn cười lạnh một tiếng, điều khiển Kỳ Lân phóng tới.
“Anh cho rằng tôi không có khí tinh thần sao?”
Sắc mặt Tân Trạm lạnh như băng, phượng hoàng lập tức phun ra ánh sáng bảy màu.
“Để tôi xem với tình trạng không có tỉnh mang như hiện tại thì anh có thể thao túng phượng hoàng được bao lâu?”
Triệu Lam Sơn khẽ quát, kế đó trên người cũng phát ra hơi thở hàn băng, triệt tiêu lẫn nhau.
Vào lúc này, Tân Trạm lại cười lạnh một tiếng.

Đột nhiên anh bay ra, phóng về phía Kỳ Lân, “Tự tìm chết mà” Triệu Lam Sơn hét lớn, Kỳ Lân thổi khí đóng băng hết tất cả.

Cho dù Tân Trạm có thể chất trên cả người thường cũng tuyệt đối không thể nào chống cự được.
Thế nhưng trong ánh mắt Triệu Lam Sơn lại lập tức hiện lên vẻ khó tin, Tân Trạm bay vào trong sương mù mà không hề bị đông cứng.
Đột nhiên giữa hàng chân mày Tân Trạm xuất hiện năm tỉnh mang, khí tinh thần tràn đầy.

Toàn thân anh bị bao bọc trong lớp sương mù dày đặc nhưng không hề bị thương, ngược loại vùng khí sương mù kia lại dần dần tiêu tán một cách quỷ dị.
Khí băng kia hóa thành từng đợt tế lưu, bay vào giữa chân mày Tân Trạm.
Kế đó, tỉnh mang ở ngay mi tâm Tân Trạm lập tức đổi thành sáu viên.
“Anh có thể hấp thu khí tinh thần sao?
Chuyện này sao có thể chứ? Trên đời này làm sao lại có loại thần thuật này?” Vành mắt Triệu Lam Sơn như sắp nứt ra giống như bị sét đánh, anh ta khó tin sợ hãi kêu lên.
“Đây nhất định là thủ thuật che mắt rồi, hãy xem tôi làm sao phá giải thuật của anh!”
Triệu Lam Sơn gầm thét lên.
Kỳ Lân cũng theo đó gầm lên một tiếng, không ngừng khạc ra từng trận sương băng dày đặc.
Sương mù bay lên cuồn cuộn giống như: sóng biển ngút trời, mà Tân Trạm lại ở trong đó giống như một chiếc thuyền nhỏ.

Thế nhưng, mặc cho sóng gió ở bốn phía xung quanh cuồn cuộn như thế, anh vẫn cứ bất động như núi, không hề gợn sóng một chút nào.
Tân Trạm đứng giữa đám sương mù run rẩy không ngừng, những khí tinh thân kia đều hoàn toàn bị hút vào giữa chân mày anh.
Dưới sự công kích điên cuồng của Triệu Lam Sơn, tinh mang của anh ta đã biến thành thất tinh, còn Tân Trạm thì ngược lại đã khôi phục được tám tinh mang.
“Tôi đã nói anh không thắng được tôi mà”
Tân Trạm đứng trước mặt Triệu Lam Sơn, nhìn gương mặt tràn đầy hoảng sợ của anh ta.
Giọng nói anh vang vọng như sấm, dội vào trong đầu Triệu Lam Sơn không ngừng.
Anh ta cho rằng Tân Trạm chỉ đang nói nhảm mà thôi, thế nhưng không ngờ được…
“Hãy nói cho tôi biết anh đang dùng thủ đoạn gì, để tôi cũng hiễu rõ mình thua như thế nào” Triệu Lam Sơn căn răng nghiến lợi nói, anh ta biết bản thân mình đã không còn cơ hội nữa.
“Thấy huyết dịch này không?”
Đương nhiên Tần Trạm không thể nói cho Triệu Lam Sơn biết phương pháp chuyển hóa bí mật này, vì thế trong lòng anh khế suy nghĩ, lấy ra một giọt máu tươi của thiên thú.
Giọt máu tươi xuất hiện trong không khí mang theo cảm giác nguy hiểm cuồng bạo, đập vào mặt anh ta.
“Thì ra anh đã lấy được bảo vật cấp cao.”
Triệu Lam Sơn cần răng, gần như cả người đều rơi vào trạng thái hồn bay phách lạc.
Tần Trạm khẽ lắc đầu, ánh mắt lướt qua chút châm chọc.

Đến cuối cùng, Triệu Lam Sơn vẫn nghĩ là do có sự trợ giúp của bảo vật bên ngoài nên luôn tìm cách để giải thích cho sự khó tin vừa rồi.
Có lẽ ở nơi thí luyện như thế này, còn có sự Tồn tại của những con thiên thú với công pháp không thể tưởng tượng nổi thì tâm tư của Triệu Lam Sơn chỉ dừng lại trên việc tìm kiếm bảo vật.

Cũng chính điều này đã khiến anh ta không thể nào vươn lên, trở thành người mạnh nhất được.
Ngón tay Tân Trạm quơ nhẹ lên không trung, ngay lập tức tiếng kêu của Kỳ Lân vang lên vô cùng thảm thiết, dần dần tiêu tán rồi hóa thành một điểm sáng nhỏ.
Sau đó, bóng người Tân Trạm chợt lóe lên, đi tới trước mặt Triệu Lam Sơn rồi đánh ra một quyền thật mạnh.

Triệu Lam Sơn vội vàng ngăn chặn lại, Cửu Bính Kim Kiếm lại bị một quyền của Tần Trạm đánh bể tan tành.
Quả đấm cảu Tân Trạm vô cùng chói mắt, ầm ầm rơi xuống trên người Triệu Lam Sơn.
Một quyền này, khí tinh thần đã bùng nổ, Tân Trạm trực tiếp thu thập tinh lực từ chỗ Kỳ Lân vừa nãy.
“Một quyền này chính là kết thúc cho cuộc chiến của tôi và anh” Tân Trạm hét lớn lên Triệu Lam Sơn chợt trào máu, cơ thể giống như hàng vạn vì sao băng, nhanh chóng ngã xuống đất.
Cơ thể Tân Trạm lại lóe lên một lần nữa, đi đến bên cạnh Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành.
“Tân Trạm, đừng tưởng rằng lấy được báu vật rồi thì có thể làm càn trước mặt chúng tôi”
Gương mặt hai người họ lập tức đỏ bừng lên, vẻ mặt hết sức khó chịu.
Bọn họ gửi găm hy vọng vào Triệu Lam Sơn, thế nhưng không ngờ Triệu Lam Sơn lại không chịu nổi một kích.
Chuyện này khiến cho hai người họ đêu mất tỉnh thần.
Hai người cũng biết lần này hoàn toàn xong đời rồi, vì thế bọn họ không hề do dự mà hét lớn một tiếng, trực tiếp dùng hết toàn bộ tỉnh mang của mình để bay ngược ra, rơi vào trận pháp.
Dưới bầu trời mây đen mù mịt.
Tất cả mọi người đều đang đứng trên đỉnh núi ngửa đầu chờ đợi kết quả sau cùng.
Đột nhiên tầng mây khẽ chấn động, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh ta ngã ầm ầm xuống đất tạo thành một cái hố thật lớn, sau đó khóe miệng lập tức trào máu, cơ thể tràn đầy vết thương.
Lại là Triệu Lam Sơn.
Nhìn người đó, tất cả mọi người đều lộ vẻ khó tin.
Trước đây Triệu Lam Sơn dùng chuột lửa để uy hiếp, ép buộc Tân Trạm.

Đồng thời còn lôi kéo Đổng Thiên Thành và Trương Quốc Tuấn, lấy hai địch ba, thế nhưng không ngờ người ngã xuống trước lại là anh ta.
“Những người khác đâu rồi?”
Mọi người lại nhìn lên bầu trời một lần nữa “Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành dùng hết tỉnh mang, bị loại rồi”
Bồ Tùng Nhân ngơ ngác nhìn trận pháp, hai thân ảnh đang chậm rãi tiêu tán.
Đầu óc anh ta vô cùng choáng váng, cảm giác đời người thật sự kỳ diệu rất kỳ diệu.

Vốn dĩ anh ta đã bị Triệu Lam Sơn đánh rớt xuống vách núi, thế nhưng bây giờ bản thân lại có thể hoàn hảo đứng ở đây.

Trong khi đó, ngược lại bây giờ đám người Triệu Lam Sơn đang liên tiếp thất bại.
Mà tất cả những chuyện này cũng bởi vì anh ta đã lựa chọn Tân Trạm, còn đám người Trương Quốc Tuấn thì lựa chọn Triệu Lam Sơn.
Trên bầu trời, Tân Trạm và Tô Uyên lại xuất hiện một lần nữa.

Hai người bọn họ đạp Thái Phượng và Thanh Long giống như thiên thần và tiên nữ vậy, chậm rãi cùng nhau rơi xuống.
Vẻ mặt mọi người đều hết sức phức tạp, nhìn vào hai người nổi bật nhất kia.
Nhất là Tân Trạm, cả người anh đều phát ra ánh sáng vàng giống y như mặt trời con vậy.
Triệu Lam Sơn đã từng nói trên bầu trời vĩnh viễn không thể có hai mặt trời được, tất nhiên sẽ có một cái rơi xuống.

Thế nhưng không ngờ cuối cùng người có thể đứng vững lại là Tân Trạm.
“Tần Trạm, anh…”
Nghiêm Trác Văn và một ít người ủng hộ đám Triệu Lam Sơn, khi nhìn thấy Tân Trạm xuất hiện một cách hoàn hảo không hề bị tổn hại gì thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ sợ hãi, mồ hôi chảy ướt lưng.
Triệu Lam Sơn đã xong đời rồi, hai người Đổng Thiên Thành đã bị loại, vậy kế tiếp sẽ đến phiên bọn họ.
“Tôi không phải Triệu Lam Sơn, sẽ không.
làm những chuyện hại người không lợi mình nhưng tôi cũng là một người ân oán phân minh”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui