Truyền Kỳ Phu Nhân


“Phong thượng tá, năm mới vui vẻ!” Giản Dực cười đi tới trước mặt Phong Tĩnh Đằng.


Phong Tĩnh Đằng đang cùng Vi Nghị Kiệt bọn họ cười nói chuyện chụp ảnh trong Vô Cảnh sâm lâm, thấy hảo hữu của Mai Truyền Kỳ là Giản Dực đến, vội bắt tay Giản Dực, cũng giới thiệu bạn tốt của mình cho hắn nhận thức.


Giản Dực cũng muốn giới thiệu Liên Trạch Dương và Trác Quân, ai ngờ lúc quay đầu lại, làm gì còn bóng dáng hai người kia.


Hắn liền cho là Trác Quân cùng Liên Trạch Dương do không nghe được mình nói muốn đi qua chúc mừng Phong Tĩnh Đằng, cho nên mới không cùng lại đây, cũng không để bụng, tiếp tục cùng Phong Tĩnh Đằng chúc mừng nói: “Phong thượng tá, chúc mừng! Chúc mừng!”
Phong Tĩnh Đằng hơi sững sốt, không biết Giản Dực chúc mừng cái gì, đành xem đó là chúc mừng năm mới.


“Cùng vui, cùng vui.” Anh cười trả lời.


Giản Dực lập tức trợn mắt: “Cùng vui cái gì? Tôi là chúc mừng anh một nhà ba người rốt cục đoàn tụ.”
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy lời này có chút quái lạ, cái gì gọi là ‘Một nhà ba người rốt cục đoàn tụ’?
Chẳng lẽ là nói năm trước Mai Truyền Kỳ giận dữ rời đi, sau đó Mai Truyền Kỳ tha thứ cho anh, anh có thể cùng Mai Truyền Kỳ, Mai Nguy Hiểm ở cùng một chỗ?
Phong Tĩnh Đằng cười: “Cảm ơn!”
Giản Dực cười ha ha: “Nói thật, tôi thực sự không ngờ Phong thượng tá mới là cha ruột của Nguy Nguy, quả thật là ngoài ý muốn.”
Phong Tĩnh Đằng bỗng nhiên ngẩn ra.


Cái gì!?
Giản Dực nói anh mới là cha ruột của Nguy Nguy?
“Phốc” một tiếng, Thịnh Hoa đang uống rượu bỗng phun một ngụm ra ngoài, không tin được trợn mắt nhìn Giản Dực.



Vừa nãy hình như hắn nghe được chuyện nào đó thì phải?
Vi Nghị Kiệt cùng Lộ Thao bọn họ hoàn toàn sợ ngây người!
Tĩnh Đằng là cha ruột của Nguy Nguy?
Làm sao có thể?
Mai Nguy Hiểm không phải là con của Mai Truyền Kỳ cùng Cố Quân Thanh sao?
Giản Dực không chú ý tới Phong Tĩnh Đằng dị thường: “Bất quá, điều này cũng nói Phong thượng tá cùng Truyền Kỳ và Nguy Nguy rất có duyên, nếu không, tám năm trôi qua, cũng sẽ không cùng Truyền Kỳ đăng ký kết hôn, còn quen biết với Nguy Nguy nữa.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Hắn nghĩ tới điều gì, còn nói: “Đúng rồi, sau khi tới nơi này, tôi vẫn chưa chào hỏi Truyền Kỳ, vậy tôi không ở đây quấy rầy mọi người nói chuyện nữa.”
Giản Dực cầm ly rượu bên cạnh lại kính Phong Tĩnh Đằng lần nữa tỏ vẻ chúc mừng, sau đó, xoay người rời đi.


Không ngờ, mới vừa đi được hai bước, thân thể đột nhiên bay lên trời, liền bị người đẩy ngồi vào cái ghế gần đó.


Giản Dực ngạc nhiên nhìn bảy nam nhân khí thế hùng hổ vây quanh mình: “Sao, sao thế?”
Vi Nghị Kiệt mị mị cười nhìn Giản Dực: “Giản tiên sinh, phiền cậu đem những lời vừa rồi lặp lại một lần nữa.”
“Nói cái gì?” Giản Dực một đầu sương mù.


“Chính là cậu vừa nói Tĩnh Đằng là cha ruột Nguy Nguy.”
Giản Dực trợn mắt: “Lời này có gì hay mà phải nói lại?”
Phong Tĩnh Đằng nắm chặt ly rượu trong tay, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng Giản Dực, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh hỏi: “Dực, cậu mới vừa nói tôi là cha ruột Nguy Nguy? Nguy Nguy là con trai ruột của tôi?”
“Đúng vậy.” Giản Dực vừa mới nói xong, liền thấy khuôn mặt bình tĩnh của Phong Tĩnh Đằng trong nháy mắt bỗng nứt ra một cái khe, hiện lên vẻ kích động.


Phịch một tiếng, Phong Tĩnh Đằng bóp nát ly rượu, rượu bắn tóe lên bộ âu phục cũng không cảm giác được.


Anh nhanh chóng nắm cánh tay Giản Dực, vội hỏi: “Chuyện này có thật không?”
Giản Dực thấy bộ dạng khiếp sợ của anh, kinh ngạc nói: “Lẽ nào anh không biết?”

Nhưng, làm sao Phong Tĩnh Đằng lại không biết?
Nếu như không biết, tên Thái Dương kia nói phải chúc mừng ba người bọn họ rốt cục đoàn tụ nà thaoooo?
Giản Dực lại nhìn về phía những người khác, bọn họ đều là một bộ khó có thể tin nhìn mình.


Trong lòng hắn thầm nghĩ tiêu rồi.


Chẳng lẽ Phong Tĩnh Đằng không biết chuyện này đi?
Kỳ thực cũng không biết cái tên khốn Thái Dương kia nói Nguy Nguy là con của Phong Tĩnh Đằng rốt cục là thật hay giả, nếu như chuyện này là thật, ít ra hắn không nói dối, cũng không khiến nam nhân trước mặt mừng hụt, còn giả, chẳng phải là làm Phong Tĩnh Đằng bị đả kích lớn.


Giản Dực nhanh chóng giải thích: “Chuyện… chuyện đó, Phong thượng tá, anh cũng đừng xem là thật, chuyện này tôi chỉ nghe Thái Dương nói, cũng không nghe thấy chính miệng Truyền Kỳ thừa nhận chuyện này.”
Phong Tĩnh Đằng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, áp chế nội tâm dâng trào, thử bình tĩnh hỏi: “Chuyện này rốt cục là như thế nào?”
Tuy anh rất muốn có con của mình, thế nhưng, vừa nghĩ Mai Truyền Kỳ từng kết giao ba tháng với Ti Kiếm Đường, xác suất hài tử đó là của anh vô cùng nhỏ.

(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Ngày hôm nay lại nghe Giản Dực nói hài tử là của anh, làm sao có thể không kích động cho được, anh hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Mai Truyền Kỳ để hỏi rõ ràng, bất quá, hiện tại phải làm rõ chuyện này với Giản Dực rồi lại nói.


“Đúng vậy, rốt cục chuyện này là như thế nào? Nguy Nguy không phải là con của Cố Quân Thanh cùng Truyền Kỳ sao? Làm sao biến thành của Tĩnh Đằng chứ?” Tiêu Ngạo tò mò hỏi.


Cho dù năm đó Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ từng lăn giường, thế nhưng, nếu Mai Truyền Kỳ không cấy túi thai thì sẽ không mang thai được.


Lẽ nào Mai Truyền Kỳ đã từng cấy túi thai?

“Chuyện này…” Giản Dực rơi vào tình thế khó xử.


Trong lòng còn kém không đem mười tám đời tổ tông của Liên Trạch Dương thăm hỏi một lần.


Khương Tân Dụ uy hiếp nói: “Nếu cậu không nói, cẩn thận chúng tôi đại hình hầu hạ.”
“Không phải tôi không nói, chuyện tôi biết cũng là từ Thái Dương, chính là chỗ Liên Trạch Dương đó, chúng tôi là bạn tốt, tôi tin tưởng không hoài nghi mà liền xem đó là thật, còn đặc biệt chạy tới chúc mừng Phong thượng tá.

Nhưng không ngờ Phong thượng tá cũng không biết chuyện này, cho nên, tôi cảm thấy mình bị tên khốn Liên Trạch Dương kia chơi xỏ.”
Vi Nghị Kiệt híp mắt nhìn, rất nhanh chỉ ra điểm đáng ngờ: “Nếu như người kia chỉ nói cho cậu biết Nguy Nguy là con của Tĩnh Đằng, cậu không thể ngây ngốc tin tưởng được, cho nên, rất có thể cậu biết hoặc là cũng sớm đã biết Nguy Nguy không phải là hài tử của Mai Truyền Kỳ cùng Cố Quân Thanh, thế nhưng, đứa nhỏ này lại có liên quan đến Mai Truyền Kỳ, nói cách khác Nguy Nguy là Mai Truyền Kỳ cùng một người khác sinh ra.”
Giản Dực cảm thấy bằng hữu Phong Tĩnh Đằng thật thông minh, nhanh như vậy bắt được vấn đề trọng điểm.


Phong Tĩnh Đằng nhướn mày: “Dực, cậu nói với chúng tôi chuyện Thái Dương đã nói với cậu như thế nào đi?”
Giản Dực bị bảy đôi mắt chăm chú nhìn, có cảm giác leo lên lưng cọp: “Chuyện này…”
Hắn nhìn chung quanh, phát hiện tám người bọn họ đứng ở một bên, hơn nữa, hắn thấy Phong Tĩnh Đằng dường như cũng tin tưởng Vi Nghị Kiệt bọn họ, đành cắn răng nói: “Chuyện này còn không phải là do Phong thượng tá tám năm trước gây ra họa sao.”
Phong Tĩnh Đằng vừa nghe là chuyện tám năm trước, tim vội nảy lên, bất tri bất giác nắm chặt năm ngón tay.


“Đau! Đau! Phong thượng tá, anh làm đau tôi.” Giản Dực bị đau kêu lên.


Phong Tĩnh Đằng lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông tay ra: “Xin lỗi, cậu nói tiếp đi.”
Giản Dực xoa xoa hai bên cánh tay: “Chuyện này cần phải nói về cái đêm tám năm trước, lúc đó Phong thượng tá ăn xong liền bỏ đi, dẫn đến Truyền Kỳ cho rằng người thân mật với mình đêm đó chính là Ti Kiếm Đường, hơn nữa còn vì chuyện này mà chấp nhận kết giao ba tháng với Ti Kiếm Đường…”
Hắn mang theo ngữ khí chỉ trích nói.


Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng ám trầm.

(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Sự tình quả nhiên giống như anh dự đoán.



Vi Nghị Kiệt bọn họ nhìn nhau một cái, thở dài trong lòng.


“Ba tháng sau, Truyền Kỳ mang thai, thì càng tin đó là con của Ti Kiếm Đường.”
Phong Tĩnh Đằng hít sâu một hơi, hiện tại cả suy nghĩ băm mình ra đều có.


Thịnh Hoa nhanh mồm nhanh miệng nói: “Truyền Kỳ kết giao ba tháng cùng Ti Kiếm Đường, cậu ta nghĩ đứa con này là của hắn cũng không kỳ quái a!”
Vừa mới nói xong, lập tức bị Vi Nghị Kiệt bọn họ khinh thường.


Cái tên ngu ngốc này!
Đã đến lúc nào rồi, còn muốn xát muối lên vết thương của Tĩnh Đằng nữa.


Thịnh Hoa nhanh chóng ngậm miệng không nói lời nào.


Giản Dực buồn phiền nói: “Chúng tôi cũng luôn cho là vậy, thế nhưng mấy ngày trước, cũng chính là cái ngày trước giao thừa kia, Thái Dương bỗng truyền tin cho tôi, nói Mai Nguy Hiểm không phải là con của Ti Kiếm Đường, mà là của Phong Tĩnh Đằng.”
Phong Tĩnh Đằng ách thanh hỏi: “Hắn vì sao lại nói như vậy?”
Giản Dực tức giận nói: “Tôi cũng muốn biết vì sao cậu ta lại nói như vậy hơn anh đó.”
Vi Nghị Kiệt hỏi: “Thái Dương kia làm sao thuyết phục cậu tin tưởng hắn nói?”
“Thái Dương nói với tôi, hai ngày trước Phong thượng tá làm tiệc tẩy trần đón một người bạn nào đó, Truyền Kỳ cũng đi.

Sau đó, Truyền Kỳ chính là từ miệng bạn Phong thượng tá biết được người lên giường cùng cậu ấy tám năm trước không phải Ti Kiếm Đường, mà là Phong thượng tá…”
“Sau đó thì sao?” Thịnh Hoa vội hỏi.


“Sau đó Mai Nguy Hiểm chính là hài tử của Phong thượng tá.”
“Cậu… Tôi là hỏi Thái Dương làm sao có thể khẳng định Nguy Nguy chính là con của Tĩnh Đằng!”
Giản Dực cười nói: “Bởi vì Truyền Kỳ có nói với cậu ta, trong ba tháng kết giao với Ti Kiếm Đường, căn bản không có phát sinh bất cứ quan hệ nào, trừ phi cái đêm tám năm trước người lên giường với cậu ấy là người khác, như vậy đứa nhỏ đó chính là của Phong thượng tá.”
Nói xong, hắn nhanh chóng giải thích rõ ràng: “Những chuyện này đều là Trạch Dương nói cho tôi biết, rốt cục là thật hay giả, tôi cũng chưa nghe Truyền Kỳ khẳng định, mấy người đừng tin hoàn toàn nha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận