Truyền Kỳ Phu Nhân


Bầu không khí dưới đại sảnh vẫn náo nhiệt như cũ, dưới sự khuấy động không khí của Vi Nghị Kiệt cùng Giản Dực bọn họ, bữa tiệc sinh nhật sắp đến lúc cao trào.


Thịnh Hoa cùng Khương Tân Dụ thấy Phong Tĩnh Đằng xuống lầu, lập tức đi tới, trêu chọc nói: “Chà chà, nam nhân mới vừa trải qua tình hình kịch liệt thiệt là khác nha, cả người đều toả sáng, chẳng lẽ Truyền Kỳ bị cậu làm hôn mê đi?”
Phong Tĩnh Đằng mỉm cười: “Em ấy đang ngủ.”
“Vậy cũng không được nha, lát nữa Nguy Nguy cắt bánh sinh nhật, làm baba sao có thể vắng mặt được, hơn nữa, cha mẹ các bạn Nguy Nguy chín giờ sẽ đến đón con, vì thế chúng ta sẽ cắt bánh sớm.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là bảy giờ: “Để em ấy ngủ thêm một chút nữa, tôi sẽ dẫn đứa nhỏ đến gặp những người khác.”
Thịnh Hoa trêu ghẹo anh: “Đau lòng cậu ta ư? Đau lòng còn làm ác như vậy?”
Phong Tĩnh Đằng cười cười dẫn Mai Nguy Hiểm theo giới thiệu cho mọi người nhận thức, những người bạn mà anh mời tới, đều đã được lựa chọn cẩn thận, xác định những người này sẽ không tỏ vẻ xem thường Mai Truyền Kỳ, mới phát ra thư mời.


Trong lúc anh giới thiệu đứa nhỏ cho bạn bè, anh đều dùng ‘con trai của tôi’ để giới thiệu, cũng biểu hiện sự sủng ái vô hạn đối với Mai Nguy Hiểm, khiến mọi người đều biết phân lượng của Mai Nguy Hiểm ở trong lòng anh nặng bao nhiêu.


Đương nhiên, anh hận không thể dùng thân phận con trai ruột để giới thiệu cho mọi người nhận thức, thế nhưng, như thế sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện, cho nên đành từ bỏ.


Chờ đến gần tám giờ, Phong Tĩnh Đằng đi lên lầu ba.


Anh vừa bước vào trong, liền thấy Mai Truyền Kỳ đứng trước bàn chuẩn bị mở chai ‘Đậu đậu đường’.


Phong Tĩnh Đằng bước chân hơi dừng một chút, cũng chú ý tới Mai Truyền Kỳ trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, động tác bỗng sững lại.



Anh không lên tiếng mà thở dài, đi tới trước cầm chai ‘Đậu đậu đường’, hỏi: “Thuốc này phải uống mấy viên?”
Mai Truyền Kỳ kinh ngạc nhìn anh, ước chừng qua nửa phút, mới khó khăn phát ra âm thanh khô khốc từ trong cổ họng: “Làm sao anh biết đây là thuốc?”
“Trước khi chúng ta tham gia đấu trường cơ giáp, anh từng phát hiện chai ‘Đậu đậu đường’ này dưới gối, anh tò mò mở ra xem, phát hiện bên trong là thuốc, lúc đó anh nghĩ em bị bệnh nặng cần phải uống thuốc, liền nhanh chóng lấy một viên tìm người kiểm nghiệm, nào ngờ kết quả kiểm nghiệm là thuốc tránh thai.”
Phong Tĩnh Đằng mở chai thuốc ra: “Phải uống mấy viên?”
“Hai viên.”
Phong Tĩnh Đằng đưa cậu hai viên thuốc: “Loại thuốc này có hại cho cơ thể hay không?”
“Sẽ không, là Dực đặc biệt chế tạo cho tôi.” Mai Truyền Kỳ nuốt viên thuốc vào, hỏi: “Lẽ nào anh không có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Nếu như là trước đây, anh nhất định sẽ nói ‘Chờ đến khi nào em tin tưởng tôi rồi sẽ nói cho tôi’, thế nhưng…”
Phong Tĩnh Đằng từ phía sau ôm eo Mai Truyền Kỳ, nhẹ giọng nói: “Từ lúc anh biết Nguy Nguy chính là con mình, anh không thể giữ tỉnh táo được, cũng không còn kiên nhẫn chờ em nguyện ý nói cho anh biết, hiện tại anh chỉ muốn mau chóng biết tất cả mọi chuyện, muốn em không giữ lại chút nào mà đem mọi chuyện nói cho anh.”
Mai Truyền Kỳ bỗng nhiên xoay người, khiếp sợ nhìn anh: “Anh… Anh biết?”
Phong Tĩnh Đằng làm sao có thể biết Nguy Nguy là con anh được?
Là ai nói cho anh biết?
Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, vội hỏi: “Là Dực, là Dực nói cho anh biết đúng không?”
Cậu chỉ đem chuyện này nói cho Liên Trạch Dương, Liên Trạch Dương ngoại trừ Trác Quân cùng Giản Dực, tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai, thế nhưng, hôm nay Liên Trạch Dương cùng Trác Quân đều ở cạnh cậu, cho nên, người cậu nghĩ tới chỉ có Giản Dực.


“Là ai nói cho anh biết cũng không quan trọng, hiện tại anh chỉ muốn biết tại sao em phải gạt anh?”
Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng chặt chẽ khóa trên người Mai Truyền Kỳ.


Mai Truyền Kỳ nhìn anh chằm chằm: “Đương nhiên là vì trừng phạt anh, nhìn anh sau này còn dám ăn xong bỏ chạy hay không, cho nên, tôi liền để anh nếm thử tư vị con trai ruột đứng trước mặt anh mà anh không thể nhận ra được.”
Phong Tĩnh Đằng vừa tức vừa bất đắc dĩ, dù sao kẻ đuối lý là mình, chỉ đành phải nhận thôi.


“Em cũng không phải là muốn giấu cả đời đi?”
“Cũng không phải.” Mai Truyền Kỳ cười nói: “Tôi vốn vì anh chạy tám năm, tôi sẽ giấu tám năm, chờ tám năm sau tôi sẽ nói cho anh biết.”

Phong Tĩnh Đằng hít sâu một cái: “Cái trừng phạt này thực sự quá độc ác!”
Nếu như anh thật sự không biết chuyện này, liền sẽ bị giấu tám năm, hiện tại chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy tư vị kia không dễ chịu gì.


“Bằng không anh thì sao trừng phạt anh được.” Sau khi đắc ý, Mai Truyền Kỳ lại tức giận trừng anh: “Nhưng trên thực tế, tôi chưa giấu đủ 8 năm liền bị anh biết.”
Cậu có thể khẳng định nhất định là Giản Dực nói.


Phong Tĩnh Đằng cưng chìu xoa xoa đầu cậu: “Vậy sao em lại mang thai? Trước đó em từng cấy túi thai sao?
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Không có.

Nói đơn giản thân thể của tôi khác hẳn với người thường, không cần cấy túi thai cũng có thể thụ thai, hơn nữa, lại dễ dàng thụ thai.

Đương nhiên, cũng do tôi không biết mình không cần cấy túi thai cũng sẽ mang thai, mới có thể sinh ra Nguy Nguy.”
May mà em không biết! (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng thầm vui mừng: “Em cùng Cố Quân Thanh kết hôn có phải là muốn che giấu chuyện mang thai không?”
“Ừm.” Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, lại nói: “Kỳ thực lúc đó Quân Thanh cũng mang thai, là hài tử của Lôi Tử Hàng, bất quá, mới sinh ra hai ngày liền chết non, sau đó, là nhờ Quân Thanh giúp tôi trông thằng bé, tôi mới có thể an tâm học tập trong trường quân đội.

Cho nên, chuyện Nguy Nguy không phải đứa nhỏ của Quân Thanh, tạm thời không thể nói ra, phải đợi Quân Thanh chính mình hướng Cố gia thừa nhận, hoặc là chờ nàng mang thai lần nữa lại nói.”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Vừa rồi anh không giới thiệu Nguy Nguy là con ruột của mình cũng vì bận tâm đến điểm này.


“Anh biết rồi.” Phong Tĩnh Đằng ôm vai cậu: “Chúng ta xuống lầu cắt bánh cùng đứa nhỏ đi.”
Hai người xuống tới đại sảnh lầu một, Phong Tĩnh Đằng đầu tiên là đem bạn lữ của mình giới thiệu cho những người khác nhận thức, sau đó, lại cho đứa nhỏ bắt đầu cắt bánh sinh nhật, tiếp theo còn phát bao lì xì cho bạn học của Nguy Nguy, khiến bọn nhỏ vô cùng cao hứng.



Chờ đến đúng chín giờ, cha mẹ của bạn Nguy Nguy lần lượt đến đón con rời khỏi biệt thự.


Bọn nhỏ vừa đi khỏi, chính là thế giới người lớn, tất cả mọi người giống như được mở trói, thoả thích vui đùa.


Mai Truyền Kỳ lập tức tìm Giản Dực tính sổ: “Dực, có phải cậu đem chuyện Nguy Nguy là con Phong Tĩnh Đằng nói ra không?”
Giản Dực vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu: “Cái gì? Truyền Kỳ, cậu mới vừa nói gì? Nguy Nguy là con của Phong thượng tá?”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Trác Quân cùng Liên Trạch Dương ở một bên nghẹn cười.


Tên này nguỵ trang thật giống nha.


“Truyền Kỳ, cậu đang kể chuyện cười cho tôi? Hay là tôi uống quá nhiều rượu nên nghe nhầm rồi?” Nói xong, Giản Dực xoa xoa lên trán.


Mai Truyền Kỳ xem thường nhìn hắn: “Cậu cứ giả vờ đi.”
“Tôi không có giả vờ a, những lời cậu nói lúc nãy là có ý gì? Cậu nói rõ một chút đi.”
Mai Truyền Kỳ thấy hắn chết cũng không thừa nhận, đành trừng mắt nhìn, sau đó quay người rời đi
Giản Dực đắc ý huýt sáo.


Bữa tiệc kéo đến hai giờ sáng, các tân khách mới lục tục rời đi, chờ quét dọn sạch sẽ nơi này, đã đến bốn giờ sáng, Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ rốt cục có thể về phòng nghỉ ngơi.


Sau ngày đó, quan hệ giữa Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ trở nên thân mật hơn, bất kể đi đâu đều đi cùng nhau, quả thật có thể nói như hình với bóng để hình dung bọn họ.


(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Hơn nữa, Phong Tĩnh Đằng càng ngày càng sủng Mai Nguy Hiểm, chỉ cần hài tử mong muốn, liền tuyệt đối sẽ thỏa mãn hài tử, nói chung không phải chuyện xấu thì anh sẽ không ngăn cản, thậm chí còn tham gia cùng.


Không biết có phải do Mai Truyền Kỳ sắp vào quân đội hay không, đứa nhỏ ngày càng bám chặt hơn, cũng càng thích làm nũng, có khi buổi tối sẽ chạy vào phòng baba và cha, nằm chen chúc lên một cái giường, chơi đến tận khuya mới chịu đi ngủ.


Mai Truyền Kỳ biết nhóc luyến tiếc bọn họ, mà bọn họ làm sao lại bỏ được nhóc, cho phép nhóc thoả thích chơi đùa, bất quá, tuần nghỉ cuối cùng cũng tới.


Tết Nguyên tiêu đã qua, Phong Tĩnh Đằng phải về trong quân đội báo danh, mà Mai Truyền Kỳ có Phong Tĩnh Đằng làm chỗ dựa, cho nên chờ đến khi đứa nhỏ đi học mới vào quân đội huấn luyện.


Tối hôm đó, Mai Nguy Hiểm vẫn như thường lệ, ôm cái gối nhỏ của mình chạy vào phòng baba và cha ngủ.


Mai Truyền Kỳ từ buồng tắm đi ra, liền thấy Mai Nguy Hiểm ngồi trong lòng Phong Tĩnh Đằng, vẻ mặt đáng thương nói: “Cha, người có thể bồi Nguy Nguy thêm mấy ngày nữa rồi hẵng về quân đội báo danh không?”
Phong Tĩnh Đằng đau lòng ôm hài tử, anh cũng muốn bồi đứa nhỏ này thêm mấy ngày nữa.


“Chờ đến khi con nghỉ hè thì cha về với con được không?”
Mai Nguy Hiểm chu chu miệng nhỏ: “Khi đó là khi nào? Là nửa năm sau hay là một năm sau?”
Nhóc thân là hài tử của quân nhân thế gia, tất nhiên biết quân nhân không thể nghỉ cuối tuần giống trường học được.


Phong Tĩnh Đằng nhăn mày lại, thời gian nghỉ của quân nhân thật khó nói trước được.


Mai Truyền Kỳ lau khô tóc ngồi vào trên giường: “Nguy Nguy, ba muốn nói với con một chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận