Truyền Kỳ Phu Nhân


Tháng tám trôi qua, tháng chín đã đến, các trường học chính thức khai giảng.

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng sáng sớm đưa Mai Nguy Hiểm đến học viện Vinh Diệu.

Bất quá, bọn họ chỉ còn năm ngày đưa hài tử đi học.

Đến mùng 8 tháng 9, Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng kết thúc kỳ nghỉ.

Giản Dực vừa kịp lúc nghiên cứu ra một loại dược tề có thể tiêu diệt gien thú nhân chưa kịp dung hợp vào cơ thể của Lý Binh, thế nhưng, Lý Binh cần phải từ từ điều trị thân thể, mất ba, bốn tháng mới có thể tỉnh lại.

Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng biết Lý Binh không có gì đáng lo, liền giao việc bảo vệ Lý Binh cho lão tổ tông, sau đó, thu thập hành trang lên xe ẩn hình rời đi.

Dùng một ngày trở về đội Ẩn Ảnh, vừa lúc đến thời gian dùng cơm tối, Mai Truyền Kỳ ở trong phòng Phong Tĩnh Đằng dùng cơm, sau đó được một sĩ quan đưa về Đông đại ký túc xá.

Mới vừa vừa xuống xe, liền có mấy binh sĩ tinh mắt phát hiện Mai Truyền Kỳ, sôi nổi vây quanh lại, không phải trêu chọc thì là chúc mừng.

Mai Truyền Kỳ cười cười lấy bánh ngọt trong túi mang từ nhà theo chia cho mọi người.

Các binh sĩ cao hứng, ngay lập tức ăn tại chỗ, thậm chí có người còn vừa nhét bánh ngọt vào miệng, vừa cười nói cảm ơn: “Mai thượng úy, bánh ngọt thật ngon… Í? Đó là gì?”
Người kia chỉ tay về phía xa xa.

Mọi người nghi hoặc quay đầu nhìn ra cửa lớn, liền thấy vô số ánh đèn màu trắng đang lay động trong màn đêm.

“Là phi thuyền bay về phía bãi đậu, hẳn là ánh đèn của xe quân dụng, có thể là đội ngũ làm nhiệm vụ đã trở về.


Ánh đèn ngày càng gần, mấy trăm chiếc xe quân dụng ngừng ngoài cửa Đông đại ký túc xá.

Xe huyền phù dẫn đầu mở cửa ra, một trung tá đi xuống, binh sĩ nhận ra trung tá này cúi đầu chào: “Chào Xa trung tá.


Mai Truyền Kỳ vừa nghe, suýt nữa bị nghẹn nước miếng.

Xa Thiếu Hoa đã trở lại.

Nhưng cậu còn chưa lên Thiếu tá, nếu bị Xa Thiếu Hoa phát hiện thân phận thì thật không xong.

Xa Thiếu Hoa hướng các binh sĩ gật đầu, xoay người nói với đội ngũ trở về cùng mình: “Mọi người trước đến nhà ăn dùng cơm, sau đó về ký túc xá nghỉ ngơi.


Mai Truyền Kỳ đoán Phong Tĩnh Đằng trở về cùng mình nhất định còn chưa biết chuyện này.

Cậu vội lẩn tránh trong đám binh sĩ, không để Xa Thiếu Hoa phát hiện ra mình, quay đầu nhìn người đang ăn bánh ngọt bên cạnh nói: “Ngô sĩ quan, cậu đi thông báo Phong Thiếu tướng một tiếng, nói Xa trung tá đã trở lại.


Ngô sĩ quan tuy không hiểu tại sao lại đặc biệt muốn hắn đi thông báo cho Phong Thiếu tướng, thế nhưng, có thể tiếp xúc gần với Phong Thiếu tướng, hắn vô cùng tình nguyện chạy đi chuyến này.

Mai Truyền Kỳ đợi Xa Thiếu Hoa dẫn mọi người đi ăn, nhanh chóng xoay người chạy về ký túc xá.

Cậu hiện tại ở tại tòa A, vì là cấp tá nên tỷ lệ gặp mặt Xa Thiếu Hoa vô cùng cao, hơn nữa, cậu xem như là được Xa Thiếu Hoa nhìn trúng tuyển vào quân đội.

Nếu Xa Thiếu Hoa có lòng muốn lôi kéo ‘Truyền Kỳ’, chờ sau khi nghỉ ngơi thật tốt, nhất định sẽ đích thân đến tìm cậu.

Mai Truyền Kỳ trở lại túc xá, liền thấy Ô Lãng đang chống đẩy trong phòng.

Ô Lãng đứng dậy cười nói: “Tên tiểu tử nhà cậu rốt cuộc cũng chịu về, có mang đồ ăn cho tôi không.


Mai Truyền Kỳ quẳng ba lô về phía hắn: “Bên trong tất cả đều là đồ ăn.


Ô Lãng ôm ba lô ngồi vào ghế, mở ra liền thấy bên trong đều là đủ loại bánh ngọt đắt tiền, thỏa mãn cười: “Coi như cậu có lòng.


Mai Truyền Kỳ nhìn Ô Lãng mở ba lô, mặt lộ vẻ do dự ngồi vào cạnh hắn, ôm vai đối phương: “Ô Lãng, tôi gặp phải phiền toái rồi.


Ô Lãng chậc một tiếng: “Cậu có gặp phải phiền phức lớn hơn nữa cũng đã có Phong thiếu tướng cấp đỉnh a.


“Trước hết đừng nói anh ta cấp đỉnh hay không cấp đỉnh, nói chung, tôi cần sự hỗ trợ của cậu.


Ô Lãng nhận ra khẩu khí Mai Truyền Kỳ có chút ngưng trọng, không giống như đang đùa giỡn, không khỏi nghiêm túc lại: “Chẳng phải cậu mới vừa về quân khu sao? Gặp phiền toái gì chứ?”
Mai Truyền Kỳ nhìn hắn, quyết định thành thật khai báo: “Không gạt gì cậu, tôi chính là ‘Truyền Kỳ’.


Ô Lãng trợn mắt một cái: “Phí lời, cậu là Mai Truyền Kỳ, đương nhiên gọi Truyền Kỳ, nếu không, gọi cái…”
Lời còn chưa dứt, rất nhanh phản ứng lại Mai Truyền Kỳ nói là có ý gì.

Ô Lãng từ trên ghế nhảy dựng lên, ở trên cao nhìn xuống Mai Truyền Kỳ: “Ý cậu là ‘Truyền Kỳ’ của đấu trường cơ giáp hả?”
Mai Truyền Kỳ gật gật đầu: “Chẳng phải cậu đã sớm đoán được sao?”
“Đúng vậy, tôi đã sớm đoán được cậu chính là ‘Truyền Kỳ’ kia, thế nhưng được cậu thừa nhận vẫn cảm thấy có chút khó tin, bất quá, việc cậu là ‘Truyền Kỳ’ thì có liên quan gì đến phiền phức lần này hả?”
Mai Truyền Kỳ kéo hắn ngồi xuống: “Cậu biết Xa Thiếu Hoa Xa trung tá không?”
Ô Lãng lắc đầu một cái: “Trong đội Ẩn Ảnh chúng ta có Xa trung tá nào hả? Tại sao tôi chưa từng nghe qua.


“Chưa nghe qua thì tốt, hiện tại tôi muốn nói sự tình chính là cùng hắn có liên quan.

Xa Thiếu Hoa là trung tá đội Ẩn Ảnh, lúc chúng ta đến đây huấn luyện, hắn bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ, tới tối hôm nay mới trở về.


“Chẳng trách tôi chưa từng thấy hắn, cũng chưa từng nghe qua người này.

” Ô Lãng nghi hoặc nhìn cậu: “Từ lời của cậu, hình như cậu có kiêng kỵ về người này thì phải? Sao thế? Không phải hắn chỉ là trung tá thôi sao, bạn lữ cậu đã là thiếu tướng, còn sợ gì trung tá?”
“Nhưng hắn không chỉ là trung tá đơn giản như vậy, hắn là thiếu gia quân nhân thế gia Xa gia.

Xa gia cùng Mai gia như nước với lửa, nếu hắn biết tôi làm lính ở đây, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế đuổi tôi ra khỏi quân đội.

Cậu cũng biết quy định ở đây rồi, nếu không lên được cấp tá sẽ không được quân đội khác công nhận là quân nhân, đặc biệt tôi đã từng bị khai trừ quân tịch, rất dễ bị hắn vịn vào cớ đó, sau này tôi sẽ không còn cửa làm quân nhân.


Ô Lãng nghe xong lời này, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị: “Nghiêm trọng như thế à? Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu?”
Mai Truyền Kỳ lập tức đem ý nghĩ của mình nói ra.

———–
Ở văn phòng bên kia, Phong Tĩnh Đằng vừa mới tắm xong, liền nghe có người gõ cửa.

Anh nghi hoặc ra ngoài, nhìn thấy một sĩ quan cúi chào nói: “Báo cáo Phong thiếu tướng, tôi là số 37042, Mai thượng úy nhờ tôi nói với Phong thiếu tướng một tiếng, Xa trung tá đã hoàn thành nhiệm vụ quay về quân đội rồi.


“Cái gì!” Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Cậu nói Xa trung tá đã trở lại?”
Mới nghỉ cưới một tháng, cho nên anh không biết tình huống trong quân đội thế nào, thế nhưng anh không ngờ Xa Thiếu Hoa sẽ trở về lúc này.

“Đúng vậy.


“Chuyện khi nào?”
“Vừa mới nãy.


Phong Tĩnh Đằng suy nghĩ một chút: “Hắn ở đâu?”
“Xa trung tá đang trong phòng ăn ăn cơm.


Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng về phòng đổi quân phục, rồi lên xe huyền phù đi đến phòng ăn Đông đại ký túc xá.

Các binh sĩ nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng, nhanh chóng đứng lên cúi chào: “Xin chào Phong thượng tá.


Xa Thiếu Hoa đang vùi đầu ăn cơm vừa nghe, cười nói: “Các cậu sao còn gọi Phong thượng tá, nên đổi lại gọi Phong thiếu tướng.


Các binh sĩ lập tức đổi giọng: “Xin chào Phong thiếu tướng.


Phong Tĩnh Đằng cười cười: “Tên gì cũng đều như nhau, được rồi, đừng đứng nữa, tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm.


Anh ngồi vào đối diện Xa Thiếu Hoa: “Tôi còn tưởng cậu đi ít nhất phải hai năm mới về Diroya tinh cầu, không ngờ lại trở về nhanh như vậy.


“Nhiệm vụ lần này vô cùng thuận lợi, cho nên nhiệm vụ vừa hoàn thành liền lập tức thu đội trở về.

Tuy chỉ tốn hơn một năm, thế nhưng, trong tất cả các nhiệm vụ tôi từng làm, đây là nhiệm vụ lâu nhất đấy.


Phong Tĩnh Đằng nhếch miệng: “Thời gian tuy hơi dài, nhưng độ nguy hiểm tương đối thấp, cậu cũng không uổng công, đúng không? Lần này có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hẳn có thể trực tiếp nhảy qua thượng tá thăng lên đại tá.


“Đại tá thì thế nào, so với cậu à, kém xa!” Xa Thiếu Hoa ngoài miệng nói như vậy, mà khóe mắt cùng môi không thể áp chế ý cười, vẫn luôn hướng lên.

“Thăng lên đại tá, cách thiếu tướng còn bao xa? Không nói việc này nữa, cậu ăn cơm trước đi.


“Được.


Phong Tĩnh Đằng nhìn Xa Thiếu Hoa vùi đầu khổ ăn, híp mắt một cái, đột nhiên đứng lên, nhìn mọi người nói: “Nhiệm vụ lần này mọi người khổ cực rồi, bắt đầu từ ngày mai, liền cho các cậu một tháng nghỉ ngơi.


Các binh sĩ một trận hoan hô.

Xa Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn Phong Tĩnh Đằng: “Một tháng, có nhiều lắm không? Lẽ nào gần đây không có nhiệm vụ nào sao?”
“Nhiệm vụ có rất nhiều, thế nhưng, mấy người cũng phải cho tân binh một cơ hội chứ, đúng không? Vì thế, các cậu an tâm nghỉ ngơi một tháng, nếu quả thật không giúp gì được, tôi sẽ gọi mấy cậu trở về.


Xa Thiếu Hoa nghe anh nhắc đến tân binh, lập tức nhớ ra một chuyện: “Nói đến tân binh, làm tôi nghĩ đến ‘Truyền Kỳ’ hai năm trước, người đó đã vào đội Ẩn Ảnh chưa?”
 
 
     
------oOo------
     
Chương 289
Nguồn: EbookTruyen.

VN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui