Truyền Kỳ Phu Nhân

Đúng lúc này, thông tấn khí vang lên, Phong Tĩnh Đằng ấn nút trả lời, thông tấn khí lập tức truyền ra tiếng rống giận dữ.

“Phong Tĩnh Đằng, Văn gia truyền tin nói ngươi đã sớm có người bạn lữ, rốt cuộc này là thế nào?”

Phong Tĩnh Đằng không vui nhíu nhíu mày lại, nhìn người đang nằm trên giường, xoay người đi ra khỏi phòng, đến phòng khách tầng ba ấn xuống nút trò chuyện bằng hình ảnh lập thể trên máy.

Cách đó ba mét, lập tức xuất hiện một trung niên nam nhân mặc quân trang màu trắng đang ngồi trên ghế đen sang trọng. Khi nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng, ánh mắt nghiêm nghị giống như mũi tên nhọn bắn thẳng lên người anh.

Phong Tĩnh Đằng thản nhiên nói: “Tôi hôm qua đã đăng ký kết hôn.”

Phong Gia Ngạo nhíu mắt: “Là ai?”

“Tạm thời không thể trả lời.”

“Phong Tĩnh Đằng, coi như ngươi không nói, ta cũng có thể tra ra được cái người kia là ai.” Phong Gia Ngạo cười lạnh: “Ta ghét nhất là người khác làm trái lời của ta. Cái ngày mà tên ngươi được vào gia phả Phong gia, ta cũng đã nói, hôn sự của ngươi không tới phiên ngươi làm chủ.”

Phong Tĩnh Đằng cười mỉa: “Phong Thượng tướng, ngài đúng là có nói qua chuyện này, thế nhưng, tôi cũng không đáp ứng sẽ làm theo lời ngài nói.”

Phong Gia Ngạo tức giận đập tay lên vịn ghế: “Đừng tưởng rằng đăng ký kết hôn rồi, ta sẽ không thể làm gì được. Ta cho ngươi biết, chỉ cần ta phân phó, ngày mai sẽ khiến các ngươi phải ly hôn.”

Nói xong, hình chiếu liền biến mất.

Phong Tĩnh Đằng cười lạnh, không đem Phong Gia Ngạo để trong mắt.

Anh xoay người thu hồi thông tấn khí, thấy từ trong cầu thang lộ cái đầu nho nhỏ đáng yêu, buồn cười hỏi: “Nguy Nguy, làm sao vậy?”

Mai Nguy Hiểm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Định nhờ chú Phong tắm cho con, nhưng bây giờ không cần nữa.”

Nhóc nhanh chóng quay người lại, hai chân nhỏ lật đật chạy về phòng làm việc ở tầng hai, mở quang não xâm nhập vào hệ thống ở Tổng cục dân chính. Tại tư liệu Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ đăng ký kết hôn, bỏ thêm một tầng chương trình bảo vệ ngăn cản người khác xâm nhập vào, rồi thêm lệnh chỉ cần click vào nút ly hôn sẽ làm cho cả hệ thống bị tê liệt.

Đem toàn bộ xử lý xong, Mai Nguy Hiểm mới đắc ý trở lại trong phòng của nhóc tắm rửa.

————

Một bên khác, Phong Tĩnh Đằng quay về phòng liền thấy Mai Truyền Kỳ đã đem quần áo trên người lột ra toàn bộ, không một mảnh vải nằm trên giường.

Sau khi uống say, Mai Truyền Kỳ còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trong ngục, mơ mơ màng màng nghe được tiếng bước chân, mồm miệng không rõ hô một tiếng: “Đến đây xoa bóp cho tôi.”

Phong Tĩnh Đằng nhướng nhướng mày, đi tới ngồi ở mép giường, thấy tấm lưng trơn mịn, mâu sắc dần dần tối lại, dùng tay nhẹ nhàng mơn trớn lưng Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ cảm giác có chút ngứa ngáy, uốn éo người: “Cậu không ăn cơm hả? Dùng sức một chút.”

Phong Tĩnh Đằng buồn cười khẽ cong môi, vươn nốt tay kia ra, dùng lực đạo vừa phải xoa bóp cho cậu.

Mai Truyền Kỳ thoải mái lẩm bẩm một câu: “Ngôn, thủ nghệ của cậu càng ngày càng tốt nha!”

Phong Tĩnh Đằng động tác ngừng lại, trong mắt phút chốc ngưng tụ lại một cơn lốc cuồng phong dọa người, lạnh lùng nói: “Ngôn là ai?”

“Ngôn, là của tôi... Ngôn, là của tôi... Là của tôi…”

Bạn tù!

Mai Truyền Kỳ đầu óc vốn không rõ ràng. Nói còn chưa dứt lời, người đã dần dần ngủ thiếp đi.

Phong Tĩnh Đằng nghe đến Mai Truyền Kỳ không ngừng nói ‘Ngôn là của tôi’, nắm tay càng ngày càng siết chặt, xương ngón tay kêu lên ‘răng rắc’.

Sau một khắc, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui