Truyền Kỳ Phu Nhân


Chờ đợi là một quá trình dài dằng dặc, Phong Tĩnh Đằng nhìn gần một canh giờ, vẫn cứ thấy màn hình một mảnh trắng xoá, toàn thân càng thêm lạnh lẽo, thậm chí đôi môi bắt đầu run lên, vạn nhất……
Trời ạ!
Anh không dám nghĩ!
Đúng lúc này, thông tấn khí vang lên.

Phong Tĩnh Đằng thấy là Tề Cư phái đi gọi đến, nhanh chóng tiếp máy: “Thế nào? Tìm được rồi sao?”
Những sĩ quan đang ngồi vừa nghe, vội dựng thẳng hai lỗ tai.

Tề Cư báo cáo: “Chúng tôi ở vùng phụ cận vụ nổ tỉ mỉ lục soát một lần, đều không tìm thấy Mai thiếu tá bọn họ, thậm chí cả miếng hài cốt cơ giáp màu đỏ cũng không có, chúng tôi……”
Phong Tĩnh Đằng tức giận ngắt lời: “Tiếp tục tìm đến khi tìm được mới thôi, cho dù là mảnh sắt, các người đều phải mang về cho tôi.


Anh cúp máy, thân thể vừa chuyển, vặn ghế xoay mặt hướng vách tường, không cho những người khác nhìn đến một mặt yếu ớt của mình.

Sĩ quan hành chính từ bên hông nhìn thấy viền mắt Phong Tĩnh Đằng đỏ lên, muốn an ủi vài câu lại không biết nói gì mới tốt.

Chỉ cần xem qua hình ảnh Trùng tộc tinh cầu nổ mạnh kia, mọi người đều biết tỷ lệ sống sót chạy ra là rất xa vời.

Cho nên, khi Phong Tĩnh Đằng vừa cúp máy, đám sĩ quan cao tầng Diroya tinh cầu đều cho rằng Mai Truyền Kỳ bọn họ rất có khả năng đã chết trong vụ nổ.

Như vậy, sau khi đại chiến cùng Trùng tộc chấm dứt, Silefan tinh cầu sẽ theo tuyên chiến tinh cầu bọn họ.

Nhưng sau trận chiến này đã tổn thất không ít chiến sĩ cơ giáp, nếu lại xảy ra chiến tranh, cho dù tinh cầu bọn họ đánh thắng, sau này ít nhất cũng phải tốn 50 năm mới có thể khôi phục nguyên khí, các phương diện phát triển đều sẽ bị tinh cầu khác quăng ở phía sau.

Các sĩ quan trong phòng rơi vào trầm mặc, không ngờ sau một hồi đại chiến Trùng tộc, sự tình lại theo hướng thoát khỏi quỹ đạo.

Kỳ thật kết cục vốn không phải dạng này, nếu không phải tên Chu Trọng Lâm kia không nghe chỉ huy, cũng sẽ không làm tinh cầu khác giảm ấn tượng tinh cầu bọn họ rất nhiều.

Bọn họ hiện tại chỉ cần nghĩ đến Chu Trọng Lâm liền cảm thấy tức giận, nhưng giận thì sao, đại chiến Trùng tộc hiện tại còn chưa kết thúc.


Giờ phút này bên ngoài phi thuyền, quân đội cả chín tinh cầu vẫn cùng quân đội Trùng tộc chiến đấu kịch liệt.

Phong Tĩnh Đằng nhớ bọn họ còn đang chiến đấu, tùy tay cầm thông tấn khí liên lạc Lưu thiếu tướng bên ngoài giám sát tình hình chiến đấu, khàn giọng hỏi: “Hiện tại tình hình chiến đấu như thế nào? Cần phái thêm binh xuất chiến không?”
Trước đó lực chú ý đều đặt lên Trùng tộc tinh cầu bị oanh tạc, cũng không biết tình hình chiến đấu hiện tại như thế nào.

Lưu thiếu tướng hưng phấn nói: “Không cần phái thêm binh xuất chiến, có Mai thiếu tá dẫn đội, ta tin rất nhanh là có thể chiến thắng quân đội Trùng tộc.


Phong Tĩnh Đằng nghe được ba chữ Mai thiếu tá, lông mày nhảy dựng, nghĩ không thể nào là Mai Truyền Kỳ, hẳn là thiếu tá nào đó của Mai gia, ánh mắt hạ xuống: “Mai thiếu tá nào?”
“Chính là bạn lữ ngài á!”
Phong Tĩnh Đằng bỗng chốc đứng lên: “Cái gì?”
Các sĩ quan cao tầng đang ngồi nghi hoặc nhìn Phong Tĩnh Đằng, thấy dáng vẻ khiếp sợ của anh, nghĩ thầm chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi, không khỏi ngồi thẳng lưng, cầu nguyện không cần phát sinh tình huống tương tự như bị tuyên chiến.

Phong Tĩnh Đằng cảm thấy dường như mình nghe nhầm, nhanh chóng hỏi một lần nữa: “Anh nói bạn lữ của tôi đang ở trên chiến trường?”
Các sĩ quan hai mặt nhìn nhau, đều lộ vẻ nghi hoặc, Mai Truyền Kỳ thế nhưng không chết?
“Đúng vậy, không phải Phong thiếu tướng phái cậu ta tới sao?”
Lưu thiếu tướng vẫn luôn ở trên chiến trường giám sát tình hình chiến đấu, cho nên cũng không biết chuyện Trùng tộc tinh cầu bị quân đội bọn họ oanh tạc, càng không biết Mai Truyền Kỳ chạy ra gặp phải chuyện gì.

Hiện tại thấy Mai Truyền Kỳ, liền đơn thuần nghĩ Phong Tĩnh Đằng phái cậu tới.

Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng cúp máy, đem hình ảnh chuyển tới trên chiến trường.

Rất nhanh, anh liền nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, mang theo đội ngũ xuyên qua Dị Hình cơ tấn công chiếc phi thuyền cuối cùng của Trùng tộc.

Phong Tĩnh Đằng xoa xoa đôi mắt, khó tin nhìn cơ giáp màu đỏ trên màn hình, sáu thanh cự kiếm sau lưng tuyên cáo thân phận chủ nhân.

“Ha!”
Phong Tĩnh Đằng đột nhiên cười lớn một tiếng, anh biết bạn lữ mình sẽ không dễ dàng gặp chuyện gì đâu.


Anh thở phào nhẹ nhõm, tức khắc thân thể như mất đi toàn bộ sức lực, lảo đảo ngồi ghế trên, nhìn hình ảnh lẩm bẩm tự nói: “May là không có chuyện gì! May là không có chuyện gì!”
Những người đang ngồi đây cùng trăm sĩ quan trên màn hình nhìn thấy cơ giáp màu đỏ, đều trừng thẳng mắt.

Bọn họ vô cùng khẳng định tính khả thi có thể chạy thoát khỏi trận nổ kia rất nhỏ, vậy Mai Truyền Kỳ làm sao có thể bình yên vô sự sống sót?
Hơn nữa, cơ giáp lại hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí chủ nhân cơ giáp còn có thể sinh long hoạt hổ mang theo đội ngũ công kích phi thuyền Trùng tộc.

Hàn thiếu tướng nhìn chằm chằm cơ giáp màu đỏ, hai mắt chỉ thiếu chút nữa phóng ra ly tử pháo oanh tạc cơ giáp màu đỏ.

“Chuyện gì xảy ra? Vụ nổ lớn như thế dĩ nhiên không bị thương?” Đám sĩ quan ngầm thảo luận.

Phong Tĩnh Đằng nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, chăm chú nhìn cơ giáp màu đỏ trên màn hình.

Ở trên chiến trường, cơ giáp màu đỏ dẫn 60 ngàn tên chiến sĩ cơ giáp đuổi theo phi thuyền Trùng tộc, dưới sự hướng dẫn của cậu, các chiến sĩ cơ giáp phối hợp phi thường hoàn mỹ, thành công phá huỷ nhiều pháo khẩu phi thuyền Trùng tộc.

Phong Tĩnh Đằng còn chú ý tới vị trí cơ giáp màu đỏ bố trí đội ngũ, đều là đứng phía trước phi thuyền Trùng tộc khác, lúc phi thuyền bị bọn họ truy kích nã pháo, bọn họ sẽ lập tức tránh đi, làm đạn pháo đánh hụt, bắn trúng phi thuyền Trùng tộc phía sau bọn họ.

Ầm một tiếng, phi thuyền Trùng tộc bị đánh trúng nổ thành từng mảnh, mà phi thuyền Trùng tộc bị bọn họ truy kích cũng sắp có xu thế bị đánh rớt.

Nửa giờ sau, chiếc phi thuyền kia dưới sự công kích không ngừng của cơ giáp màu đỏ rốt cuộc nổ tung.

Phong Tĩnh Đằng phát hiện sau khi chiếc phi thuyền Trùng tộc này bị phá hủy, Dị Hình cơ càng ngày càng ít.

Anh suy nghĩ một chút, trong phi thuyền Trùng tộc bị cơ giáp màu đỏ truy kích, nhất định là có Trùng mẫu.

Hiện tại Trùng mẫu vừa chết, Trùng tộc không thể sinh sản, Dị trùng chỉ có thể từ từ giảm bớt.


Phong Tĩnh Đằng lấy lại tinh thần, liền thấy cơ giáp màu đỏ đang bay về phía phi thuyền số 1.

Anh nhanh chóng đứng lên bước ra phòng chỉ huy, sau đó chạy xuống dưới lầu, không để ý ánh mắt kinh ngạc của các binh sĩ, một hơi vọt tới cửa phi thuyền.

Khi thấy người bên trong cơ giáp màu đỏ đi ra, anh bước nhanh chạy qua, một tay đem người ôm lấy, dùng khí lực cả đời gắt gao ôm chặt vào lòng.

Quá tốt rồi! Thật sự quá tốt rồi!
Người này lại trở về bên cạnh mình rồi!
Mai Truyền Kỳ bị vòng tay quen thuộc ôm vào lòng, nghe được hương vị quen thuộc, tâm an tĩnh lại, giơ tay vòng lấy eo Phong Tĩnh Đằng, cười nói: “Phong Tĩnh Đằng, tôi đã trở về.


Cái ôm này làm cậu cảm nhận được Phong Tĩnh Đằng đang lo lắng sợ hãi, biết anh nhất định là thấy Trùng tộc tinh cầu bị nổ, cho rằng cậu cũng đã mất mạng bên trong.

Kỳ thật lúc đó khi nhìn thấy phi thuyền quân đội hướng Trùng tộc tinh cầu phóng ly tử pháo, cậu cũng cho rằng mình chết chắc rồi, cho dù cơ giáp của cậu có công năng phòng ngự, cũng không thể ngăn cản uy lực vụ nổ lớn như vậy.

Lúc sau, là Sa Lệ sử dụng cầu phòng ngự được cải tạo, dùng tới cả ngàn quả cầu để bảo vệ cơ giáp, tuy chỉ có hiệu quả một lần, nhưng lại bảo vệ tính mạng bọn họ, sau đó do sóng xung kích quá lớn nên bọn họ bị đẩy xa cách đó mấy chục km.

Lúc ấy sóng dao động quá lớn, khiến tham trắc khí của cơ giáp mất tác dụng, bọn họ cũng bị lạc hướng, sau đó căn phương hướng bị đẩy đi, suy đoán vị trí mới tìm được đội ngũ quân đội.

Thời điểm trở lại chiến trường, cậu liền phát hiện trong Trùng tộc có một chiếc phi thuyền, không ngừng có Dị Hình cơ từ đó bay ra, liền suy đoán trong phi thuyền đó nhất định có Trùng mẫu.

Sau đó, cậu liền mượn danh nghĩa Phong Tĩnh Đằng, hướng Lưu thiếu tướng muốn 60 ngàn chiến sĩ cơ giáp, cùng cậu đồng thời truy kích phi thuyền Trùng tộc, quả nhiên, phi thuyền Trùng tộc sau khi bị đánh rơi, Dị Hình cơ trên chiến trường liền trở nên ít đi.

Lưu thiếu tướng đồng ý giao 60 ngàn chiến sĩ cơ giáp cho cậu, là bởi vì cậu lẻn vào Trùng tộc tinh cầu mà còn có thể bình yên vô sự trở về, đó là tin tưởng năng lực của cậu, đương nhiên, còn có một chút nguyên nhân vì cậu là bạn lữ Phong Tĩnh Đằng.

“Cái kia… Phong thiếu tướng, ngài có thể đợi lát nữa lại ôm Mai thiếu tá không? Cậu ta hiện tại khắp người đều là vết thương, vẫn nên trị liệu trước đi.

” Sa Lệ thật sự không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng nhìn trên người Mai Truyền Kỳ còn đang chảy máu, không nhanh chóng xử lý không được.

Phong Tĩnh Đằng vừa nghe, nhanh chóng buông Mai Truyền Kỳ ra, nhìn thấy quần áo đều dính đầy vết máu, trong lòng co rụt lại, nôn nóng hỏi: “Sao lại bị thương nặng như vậy?”
Anh đau lòng cúi xuống, nhanh chóng bế Mai Truyền Kỳ lên đi hướng phòng y tế.

Mai Truyền Kỳ vội giải thích: “Anh đừng lo, vết thương trên người thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng thực ra chỉ là bị thương ngoài da.



“Bị thương ngoài da cũng phải trị liệu.


“Vậy anh trước hết thả tôi xuống đi.


“Em bị thương.


“Bị thương cũng không phải chân, có thể đi được.


“Vậy thì thế nào?”
Mai Truyền Kỳ thấy những ánh mắt sôi nổi nhìn mình, thẹn thùng nói: “Nhiều người nhìn như vậy, thật ngại a.


Phong Tĩnh Đằng hôn một cái lên mặt cậu, nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn ôm em một cái.


Kỳ thật lúc này anh sợ nhất là vừa buông tay, người này lại không thấy nữa.

Mai Truyền Kỳ thấy vẻ mặt chấp nhất của đối phương, liền tùy anh vậy.

 
     
------oOo------
     
Chương 346
Nguồn: EbookTruyen.

VN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận