Truyền Kỳ Phu Nhân

Mai gia không quản nam nữ, già có trẻ có, đều dùng tư thế tiêu chuẩn trong quân đội đứng ở trong sân, không ai dám thở mạnh nhìn Lão tổ tông đang ngồi trên đài.

Mai Truyền Kỳ lặng lẽ đứng phía sau, nhìn quản gia thông báo với Lão tổ tông: “Khách mời đã rời khỏi hết.”

Mai Phi Trần chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi mắt bén nhọn, quét nhìn một lượt đám tiểu bối bên dưới, nhất thời tim của mọi người đập nhanh hơn một nhịp.

Ông từ tốn nói: “Ai có thể nói cho ta biết, Mai gia tộc quy điều thứ nhất, là gì?”

Người phía dưới lục tục nói: “Đoàn kết.”

Mai Phi Trần trầm giọng quát: “Lớn tiếng một chút.”

Mọi người trăm miệng một lời, mạnh mẽ hô to: “Đoàn kết!”

Mai Phi Trần giận dữ hỏi: “Nếu còn biết là đoàn kết, vậy ta hỏi hỏi các ngươi, các ngươi trào phúng, xem thường người trong gia tộc, vậy xem như đoàn kết sao?”

Hầu hết mọi người vừa nghe tới đây liền biến sắc, không một ai dám lên tiếng.

Ánh mắt Mai Truyền Kỳ chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, ngay lập tức liền khôi phục như cũ.

“Ta vẫn cho là trong lòng các ngươi đều biết rõ chuyện Mai Truyền Kỳ vào tù là bị người khác hãm hại, cho là các ngươi đều biết có người âm thầm đả kích Mai gia chúng ta. Cũng không nghĩ đến các ngươi ngu xuẩn đến mức độ này, không chỉ không tin tưởng vào tộc nhân của mình, lại còn ở trước mặt người khác khinh bỉ người nọ, này chính là ‘đoàn kết’ mà các ngươi gọi ư?” Mai Phi Trần từng câu từng chữ như cây kim đâm thẳng vào ngực bọn họ.

Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lão tổ tông.

“Đừng cho là những năm này ta không quản liền không biết các ngươi âm thầm động tay động chân, cùng người trong gia tộc tranh quyền đoạt vị có phải là cảm thấy được mình rất tài giỏi?” Mai Phi Trần cười lạnh: “Chẳng trách đám người bên ngoài thừa dịp bắt lấy cơ hội này. Nếu còn tiếp tục như vậy, ta dám chắc không tới trăm năm sau Mai gia sẽ còn tồn tại.”

Ông nghiêm khắc nói: “Các ngươi có nghĩ đến hậu quả sau này không? Là bị người ta đuổi tận giết tuyệt, là khiến Mai gia không thể trở mình được. Lẽ nào đây chính là điều các ngươi muốn sao?”

Mọi người nghĩ đến kết cục Mai gia bị hủy, không khỏi phát run.

Mai Phi Trần hạ giọng nói: “Lời muốn nói đều đã nói hết, về sau các ngươi muốn làm gì thì làm, ta sẽ không can thiệp vào. Mai Truyền Kỳ, ngươi tới đây, ta có mấy câu muốn nói với ngươi, những người khác có thể ly khai.”

Mọi người im lặng nhẹ nhàng rời đi.

Mai Truyền Kỳ đến trước mặt Mai Phi Trần, vừa định mở miệng nói liền bị ông ngắt lời: “Ta biết trong lòng ngươi đang oán hận ta đã tuyên bố gien thể năng của Nguy Nguy ra, nhưng ta làm như thế tự có nguyên nhân. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ đứa nhỏ, ngươi không cần lo lắng. Ngoài ra, ngươi đã xa cách Nguy Nguy khá lâu, nên ta cho hai cha con các ngươi thời gian nửa năm. Nửa năm sau ngươi hãy dẫn thằng bé đến đây, ta sẽ tự mình dạy dỗ nó. Được rồi, ngươi có thể về.”

Mai Truyền Kỳ từ đầu đến cuối không kịp nói câu nào liền bị đuổi ra ngoài.

Cậu trở lại biệt thự của Phong Tĩnh Đằng, thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn, tâm tình buồn bực trước đó liền vơi đi bớt.

Mở cửa ra, nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng vẫn còn đang ngồi trên ghế xem quang não.

Phong Tĩnh Đằng quay đầu nhìn cậu: “Trở về rồi à.”

Mai Truyền Kỳ đứng ở trước cửa, do dự một chút, sau đó hỏi: “Anh là đang chờ tôi trở về sao?”

Từ trước tới nay, chưa có người nào chờ cậu về nhà cả, bất kể người thân, hay là Quân Thanh khi đã kết hôn. Do vậy cậu không xác định lý do tại sao đã muộn như vậy mà Phong Tĩnh vẫn còn ngồi đây.

Phong Tĩnh Đằng cảm thấy nghi hoặc: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Cậu cong khóe miệng nói: “Không có vấn đề gì cả.”

Chẳng qua cảm giác có người chờ mình trở về thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui