Tháng 12 năm 2005.
Sau khi câu nói ấy vang lên, không khí không thả lỏng chút nào mà còn căng thẳng hơn lúc trước. Bọn trẻ lúc này đang rất băn khoăn về “cứu binh” của chúng. Nếu “ông ấy” (ông nội Hầu Ca) đến thì cũng chưa chắc đã giải vây được cho bọn họ, nhưng còn có chút khả năng, nhưng tên này đến thì giải quyết vấn đề gì chứ? Hắn đến Đạo Hoàng còn chưa đạt được, người ta là Đạo Tiên, trước mặt Đạo Tiên, hắn làm được cái khỉ khô gì cơ chứ? “Chả lẽ hắn cùng ông nội mình bị nước vào não à mà lại ra cái quyết định kỳ cục này?” Hầu Ca bất mãn nghĩ.
“Ai?” Nam tử trung niên quát. Tiếng quát mang theo lực đạo đủ mạnh khiến kẻ vừa nói phun máu và ngã từ trên không xuống. Người này chật vật đứng dậy, lau vết máu trên miệng rồi vội vã chắp tay hành lễ với nam tử trung niên:
“Tại hạ Lục Hồng, kính mong Tinh Quân có thể nể mặt Đại Thánh mà tha cho ba đứa trẻ này!”
“Đại Thánh?” Nam tử trung niên nhếch một bên lông mày.
“Tinh Quân, hẳn dựa vào bề ngoài của ta và đứa trẻ đó,” Lục Hồng chỉ về phía Hầu Ca, “người đã biết Đại Thánh ta nhắc đến là ai.”
Nam tử trung niên hơi cau mày, “Đúng là ta và hắn có chút giao tình, nhưng chả lẻ cứ là khỉ thì Bản Vương phải tha cho sao? Nếu vậy thì còn ai trong đám khỉ các người coi tôn nghiêm của ta ra gì nữa?” Hẳn nhiên trong lời nói không có ý nhân nhượng.
“Tinh Quân hiểu nhầm lời ta rồi,” Lục Hồng vội nói, “ta không đến xin cho hắn vì chúng ta cùng là khỉ, mà ta phụng mệnh Đại Thánh, trực tiếp đến cầu tình Tinh Quân”
Nghe câu này, nam tử trung niên sửng sốt, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, hừ lạnh một tiếng, “Nói đi!”
“Tinh Quân, chuyện hôm nay là Đại Thánh muốn thử thách bọn trẻ này, nên mới phái chúng đến đây. Do chúng trẻ người non dạ nên mới làm kinh động đến người, mong Tinh Quân nể mặt Đại Thánh, tha cho chúng!”
“Ngươi nói bọn trẻ này đến đây là ý của hắn?” Nam tử trung niên ngạc nhiên, rồi lại hơi có phần tức giận, nói: “Tại sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ với giao tình của ta với hắn thì hắn muốn cho ai đến quậy phá ở Điện của ta, Bản Vương cũng sẽ tha cho kẻ đó sao?”
“Tinh Quân, không phải ‘bất kỳ ai’. Trước khi ta đến đây, Đại Thánh có dặn, nếu ngài có phân vân thì nói cho ngài biết, năm đó Đại Thánh có thể giúp ngài và Tô thị nữ một ân tình, các lão gia hỏa kia sau đó cũng không buồn truy cứu, nguyên nhân sâu xa đều là nhờ một người. Mà kẻ này hiện ngài đang nắm sống chết trong tay. Nếu ngài không nể mặt Đại Thánh, thì cũng tuyệt nhiên không thể lấy oán báo ân”
Nam tử trung niên ngạc nhiên, mắt quét qua chỗ bọn trẻ, chăm chú nhìn Hầu Ca một hồi lâu, rồi cau mày, nhìn Lục Hồng, hỏi:
“Ngươi nói, tên nhóc này chính là kẻ đó đầu thai? Sao khí tức lại yếu đến như vậy?”
“Bẩm Tinh Quân, không sai. Nhóc con này chính là người đó. Còn về việc khí tức của hắn, bản thân Đại Thánh cũng không rõ, nhưng người nghi ngờ là do tình huống năm đó hắn ngã xuống.”
Nam Tử trung niên lâm vào trầm mặc. Tuy khí tức không rõ ràng, nhưng đúng là có khí tức của kẻ đó. Mà Lục Hồng nói không sai, nếu đúng là kẻ đó, thì tính ra hắn có ơn không nhỏ với mình, lần này không thể không tha rồi. Nhưng nếu cứ thế mà tha thì cũng không được, hắn phải tính cách xuống thang sao cho người đời không thể khinh thường mình. Thấy nam tử trung niên trầm mặc hồi lâu, Lục Hồng sợ hắn vẫn chưa tin, lại vội vàng mở miệng:
“Hẳn vừa rồi Tinh Quân đã thấy binh khí mà nhóc con này sử dụng. Chắc Tinh Quân nhận ra nó?”
Nam tử trung niên nghe vậy thì chỉ nhìn Lục Hồng, không nhanh không chậm gật đầu một cái. Lục Hồng thấy vậy thì nói tiếp:
“Tinh Quân cũng biết, lai lịch của binh khí này phi phàm ra sao. Xưa nay chỉ có người đó được Đại Thánh yêu thích đến mức làm tặng. Sau đó trong suốt mấy trăm năm, binh khí này cũng chưa lần nào nhận chủ khác, luôn luôn là vũ khí truyền kiếp của người đó. Chắc nguyên việc này đã đủ để chứng minh thân phận của hắn rồi chứ?”
Nam tử trung niên nghe lời này thì lại càng khẳng định thân phận của nhóc con trước mặt này. Lúc này lại càng trầm mặc. Lục Hồng thấy vậy, hiểu lầm hắn muốn làm khó, đoạn rút một vật từ trong ống tay áo ra, giơ lên ngang mặt, nói:
“Tinh Quân, nếu người khăng khăng không chịu tin ta, thì ta cũng chỉ còn cách mời Đại Thánh đến đây đích thân nói chuyện với ngài mà thôi!”
Đoạn tay Lục Hồng như định bóp vỡ vật trong tay. Nam tử trung niên thấy vậy thì khẩn trương hô to:
“Khoan đã!”
Nam tử trung niên lúc này đang rất đau đầu. Cung điện hắn bị phá, nếu hắn cứ thế mà tha, thì mặt mũi hắn khó giữ. Nhưng nếu thật sự không nhanh thả bọn trẻ này đi, tên Lục Hồng kia gọi tên đó đến đây thật, hắn lại thấy mình không chịu tha kẻ mà ai cũng biết hắn khá yêu thích, với tính cách của hắn, không san bằng cung điện của mình rồi mới nói lý lẽ mới là lạ. Lúc đó chuyện đã rồi, hắn thể nào cũng ngang ngược dẫn bọn trẻ này đi, như vậy mình cũng chả làm gì được. Mặt mũi thì mất sạch, cung điện thì bị hủy, mà lại còn phá hư một cái giao tình không tệ với hắn, quả là mất mát quá lớn. Nghĩ vậy, nam tử trung niên cắn răng, nói:
“Lục Hồng huynh đệ, chớ vội vã! Chúng ta có thể từ từ thương lượng. Quả thật không phải ta không tin hay không muốn tha cho chúng. Nhưng các người cũng phải cấp cho ta một chút mặt mũi a!”
Lục Hồng nghe vậy mới chợt hiểu ra vấn đề, xấu hổ cười cười, rồi vội cất ngọc bài vào trong ống tay áo, thay vào đó rút ra một bình ngọc, ném về phía nam tử trung niên:
“Tinh Quân, trong này là Đan dược Lục phẩm cao giai Củng linh đan, có tác dụng phục hồi, củng cố linh khí cho Tiên cấp, hẳn rất tốt đối với ngài. Cái giá này chắc đủ để bồi thường thiệt hại của ngài rồi chứ?”
Nam tử trung niên nghe vậy thì sửng sốt, lục phẩm cao giai a, nói như vậy ngoại trừ tên quái vật thánh cấp kia, còn một Dược Sư ít nhất có thể so sánh cùng Tiên cấp cao giai chống lưng cho bọn trẻ này? Nhưng hắn cũng dẹp suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhanh chóng cất bình ngọc đi, cười ha ha nói:
“Đủ rồi, đủ rồi! Lần này là do bọn trẻ trẻ người non dạ, Bản Vương nếu còn chấp nhặt thì cũng quá mất mặt rồi!” Nói, đoạn, áp lực đè lên đám Hầu Ca hoàn toàn biến mất. Đám Lục Hồng và Hầu Ca nghe được lời này thì trắng mắt, nhận được đan dược Lục phẩm cao giai ngươi mới thả người, còn ra vẻ độ lượng. Tất nhiên suy nghĩ này chỉ để trong đầu, họ không dại gì mà nói ra, nhỡ hắn đổi ý thì cũng chả tốt cho ai cả.
“Lục Hồng huynh đệ, mong huynh đệ chuyển lời hỏi thăm của ta đến Đại Thánh!” Nam tử trung niên chắp tay nói với Lục Hồng, rồi dẫn người lui vào cung điện. Lục Hồng cũng nhanh chóng tiến về phía bọn trẻ:
“Các em không sao cả chứ?”
“Không sao, chỉ hơi thoát lực thôi” Hầu Ca mặt đã tái trắng, nói.
“Không sao”, Thiên Thử và Khuyến Nhi đồng thanh.
Lục Hồng lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc, đưa đan dược trong bình ngọc cho Hầu Ca, Hầu Ca cũng không hỏi nhiều, trực tiếp nuốt vào, sắc mặt mới tốt lên một chút. Thấy vậy, Lục Hồng mới thở ra một hơi, nói: “Nếu không sao, vậy thì đi thôi, sư phụ muốn nói chuyện với các em!”
Nói đoạn, Lục Hồng xoay người cõng Hầu Ca lên, rồi huýt sáo một tiếng, một con đại bàng to lớn, lưng đủ rộng cho bốn người bọn họ ngồi, chắc tầm ma thú nhị tinh đậu xuống cạnh họ. Bốn người nhanh chóng trèo lên, rồi con đại bàng bay lên. Khi bay được một lúc, sắc mặt Hầu Ca đã hồng hào trở lại, Hầu Ca mới quay về phía Lục Hồng, nghi ngờ hỏi:
“Đại Thánh mà anh nói tới lúc nãy là ai vậy?”