(Truyện ngắn nằm trong series truyện ngắn kinh dị Lãnh Đạm Và Chết Chóc của tác giả Ngạ Quỷ)
Ông Bình chăm chú theo dõi vào màn hình ti vi và thi thoảng lại quay xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.
Mười một giờ đêm mà Trọng vẫn chưa về, thông thường ông chưa từng thấy Trọng đi đêm về muộn như vậy.
***
Kể đến Trọng thì phải nói, hắn là một người thành đạt giỏi giang, với công việc văn phòng trong một tập đoàn lớn. Hắn ta chưa lấy vợ, cũng như chưa có ý định lấy vợ vì lý do quá trẻ. Kể từ khi đi làm cho đến nay đã là năm năm. Nhưng Trọng lúc nào cũng không thích tách biệt ra ngoài sống vì vẫn còn không muốn xa bố mẹ.
Theo thói quen, Trọng thường ra ngoài tản bộ vào lúc bảy giờ tối, và thông thường thì sẽ trở về nhà vào lúc chín giờ. Đây là lần đầu tiên ông Bình thấy Trọng đã muộn như vậy mà vẫn chưa về.
Đêm nay, đã hai lần ông gọi điện thoại cho Trọng, mà hồi chuông điện thoại vang lên chỉ được một lúc rồi lại tắt ngấm.
Một lúc sau, khi ông Bình toan đứng lên đi ra ngoài tìm con. Thì đột nhiên tiếng chốt cửa từ bên ngoài lại bắt đầu vang lên cành cạch. Ông Bình hơi khẩn trương, cũng có cảm giác nhẹ nhõm ngồi xuống ghế vì biết là Trọng đã về.
Trọng từ bên ngoài bước vào trong nhà, toàn thân ướt sũng với đôi mắt hết sức kỳ lạ. Lạ ở chỗ là đôi mắt hôm nay của hắn đờ đẫn như không có hồn. Lạ ở chỗ nữa là hắn đi thẳng vào phòng mình mà không hề chào ông Bình một tiếng.
Mọi lần, Trọng từ bên ngoài tản bộ về nhà, đều sẽ đi qua trò chuyện với ông Bình một chút. Nhưng hôm nay hắn không làm như vậy, tại sao lại như vậy? Là bởi vì hắn nhất định đang có chuyện giấu giếm, có thể là một bí mật nào đó chăng?
Ông Bình suy nghĩ hồi lâu, lặng lẽ đi tới gần cửa để khép cánh cửa nhà lại, vì khi nãy khi Trọng bước vào, hắn đã vô tình quên không đóng cánh cửa ấy.
Khi chạm tay vào tay cầm của cánh cửa gỗ, ông Bình đột nhiên có một loại cảm giác, giống như mình đã vừa chạm phải một thứ gì đó nhớp nháp tanh tưởi. Một mùi tanh nồng bốc lên xộc vào mũi của ông. Ông Bình nhăn mặt, xòe bàn tay ngửa lên và xem xét. Ông phát hiện ra trong lòng bàn tay của ông đã bị dính phải những thứ chất nhầy đen kìn kịt, cũng không biết là chất nhầy từ thứ gì.
Ông Bình hơi bực tức, quát vọng về phía phòng của Trọng:
- Mày lại chui rúc vào đâu thế hả con? Từ dày về muộn là phải gọi điện báo cho bố biết một tiếng. Làm gì có cái kiểu con cái nào mà bố mẹ gọi cũng không nghe, hỏi cũng không chịu trả lời như thế hả?
Vẫn không hề có âm thanh đáp lại từ phía Trọng. Ông Bình cau mày một chốc rồi cũng để đấy. Ông xoay mình bước vào căn phòng của mình và trải chăn nằm xuống giường.
Ông Bình nao nao nhớ lại cái thời mà bà Thơm còn sống, khi ấy Trọng quấn lấy mẹ lắm. Lúc nào cũng chỉ chăm chăm đi ra ngoài rồi về nhà với mẹ, đúng với cái câu nói con trai thì gần mẹ, con gái thì gần bố. Chắc có thể Trọng cũng là người như vậy. Khi ấy Trọng vui vẻ và nói chuyện nhiều hơn bây giờ.
Từ khi bà Thơm mất, Trọng đâm ra buồn rầu hẳn, cũng ít nói. Nhưng chưa lần nào như lần này, ngay cả miệng cũng không thèm hé ra dù chỉ một chút.
Bẵng đi một lát, ông Trọng thoát khỏi giây phút thất thần chỉ vì một tiếng động. Từ phòng bên, có tiếng âm thanh của người lầm rầm phát ra. Những tiếng thì thào một cách khó chịu, những tiếng cáu kỉnh của nhiều người chứ rõ ràng chẳng phải là một người. Sao thế? Tiếng động đó tại sao lại phát ra từ căn phòng của Trọng?
Ông Bình nhìn lại đồng hồ, thì đã thấy giờ điểm đúng lúc mười hai giờ. Cái tiếng động xì xào ở gian phòng bên cạnh vẫn không ngớt, thậm chí còn có khuynh hướng ngày càng dày đặc hơn. Ông Bình cố nhắm chặt mắt lại để ngủ, mà tiếng động ấy không sao thoát nổi tai một người mẫn cảm với âm thanh như ông. Càng về già thì ông lại càng bị những thứ âm thanh ảnh hưởng, cho dù có là nhỏ cỡ nào đi chăng nữa thì cũng khiến ông rất khó ngủ.
Quằn quại một lúc lâu mà không thấy tiếng âm thanh dừng lại, ông Bình phải quát lên:
- Trọng! Mười hai giờ đêm rồi mà mày còn thì thào cái gì thế? Còn bật đài hay gọi điện cho người yêu hả? Có định cho bố ngủ không đây?
Không có tiếng âm thanh đáp lại. Nhưng dẫu vậy, những tiếng động thì thào kia cũng đã biến mất, và đưa toàn bộ không gian trở về như ban đầu, im lìm đến mức cô quạnh. Chỉ còn có thể nghe thấy tiếng muỗi thi thoảng kêu vo ve ở bên tai.
Ông Bình lại nằm xuống nhắm mắt, và từ đó thì yên giấc ngủ ngon tới tận sáng mà không hề bị bất cứ âm thanh nào làm phiền.
...
Sớm hôm sau, ông Bình thức dậy thật sớm. Ông toan đi chuẩn bị bữa sáng để cho Trọng và ông cùng ăn trước khi hắn đi làm. Trọng thường hay dậy rất muộn, nên bữa sáng một là hắn ăn ở nhà do bố nấu, hai là hắn sẽ ra ngoài ăn.
Đã là sáu giờ sáng, khi ông Bình rửa mặt mũi xong, bước ra sân tập vài đường Thái Cực Quyền cho thoải mái cơ thể. Thì thật kỳ lạ, ông đã thấy Trọng ngồi sẵn ở chiếc ghế ngoài sân, đôi mắt hắn mơ hồ, miệng vẫn cứ không ngừng mấp máy.
Dưới chân hắn, có một vệt nâu dài khô cứng. Đó là máu, phải, nó chính là máu của một ai đó hay một thứ sinh vật nào đó.
Trọng ngồi thẳng người, bàn tay giấu giếm một thứ gì đó. Ông Bình nheo mắt nhìn kĩ nhưng không thể phát hiện thêm ra được điều gì.
Ông lại thấy bộ quần áo mà tối qua Trọng mặc khi đi về vẫn còn nguyên sự bẩn thỉu, và nhơ nhớp dính những thứ màu đen. Ông Bình bước đến trước mặt Trọng và hối thúc:
- Tối qua mày chui rúc vào cái vũng nào mà bẩn hết cả người thế này hả con? Sao không đi thay quần áo tắm rửa rồi còn chuẩn bị đi làm?
Ông Bình nhìn chằm chằm vào mặt của Trọng. Trọng thì dường như không nghe thấy lời ông nói, trong tay hắn đang bóp mạnh vào một thứ gì đó, hắn khom người không để cho ông Bình nhìn thấy thứ mà hắn đang giấu ở trong lòng.
Ông Bình chậm rãi cúi xuống, lại nhìn thấy từ dưới hạ bộ của hắn nhỏ máu thành tia thì liền kinh hãi kêu lên:
- Trời ơi Trọng, con làm sao thế?
Ông Bình mặt chuyển sang xám ngắt lo sợ, liệu có khi nào Trọng đã bị thương, hay bị ai đâm cho một nhát dao nên mới chảy nhiều máu như vậy?
Ông chạy tới, giằng lấy cánh tay của Trọng ra, để lộ ra thứ mà hắn đang giấu ở trong lòng. Nhưng thứ mà hắn giấu ở trong lòng, chẳng phải là thứ gì như ông nghĩ, mà chỉ là một con vật, một con vật hết sức đáng thương. Đó là một con mèo đen.
Con mèo đen nằm trong lòng của Trọng, đang bị vặn cổ ngược trở lại, hai mắt nó mở to như muốn lồi ra ngoài. Lại từ miệng không ngừng nhễu xuống máu đỏ tươi, chảy xuống đũng quần của Trọng.
Trọng đột nhiên cất giọng nói hối hả như thanh minh:
- Dạ con không sao. Sáng nay con đang ngủ mà con mèo đen này nó kêu to quá, con tức quá nên ra ngoài bắt nó rồi bẻ gãy cổ nó. Con mèo hoang này ngày nào cũng chạy rầm rầm ở trên đầu nhà mình, con không chịu nổi... nên con... con mới giết nó.
Ông Bình cau mày, cũng hơi sửng sốt vì biết tính tình của Trọng xưa nay rất yêu quý động vật. Vậy mà lần này hắn lại có thể nhẫn tâm bẻ gãy cổ con mèo đến chết như vậy thì quả thực là không hợp với tính cách của hắn. Ngẫm lại, ông Bình cảm thấy lời nói của Trọng cũng có lý. Bởi vì tiếng kêu của con mèo đen này lâu nay ông cũng đã biết rõ. Đã không ít lần ông cảm thấy phiền hà về con mèo đen này nên đã tính mua bả về để bỏ độc chết nó. Con mèo đen đêm nào cũng kêu lên những âm thanh như động đực, rồi cào xé kêu gào cái mái tôn ở tầng thượng ruỳnh ruỳnh khiến ông không sao ngủ nổi.
Nhưng con mèo đen này nói ra cũng thật thông minh. Nhiều lần ông dùng đủ mọi cách để bắt nó mà nó vẫn có thể khôn ngoan trốn thoát. Nó nhanh như gió, chỉ vèo một cái là không thấy tăm hơi đâu.
Cái giống mèo hoang vốn dữ dằn, lại khỏe mạnh. Cho dù chúng có thân thể còm cõi đến như thế nào thì cũng khỏe gấp mấy lần mèo nhà, lại còn rất hung ác. Bắt được chúng đi chăng nữa, thì cũng phải bị chúng cào cho rách da rách thịt, còn vùng vằng cắn xé. Chỉ hội đủ những lý do ấy thôi là đã thấy chuyện có thể bắt, và giết được con mèo đen này khó như thế nào rồi.
Vậy mà Trọng lại có thể tay không bắt lấy nó. Hơn nữa lại vặn gãy cổ nó ôm trong lòng mà chân tay da thịt không một chút xước sát gì thì cũng đúng thật là kỳ lạ.
Ông Bình cau mày nhớ lại, khi ông nằm trong nhà ngủ từ đêm qua đến sáng nay. Đâu có nghe thấy tiếng con mèo đen này kêu đâu. Con mèo đen này hay quấy quả những giấc ngủ của ông, nhưng cũng chỉ tùy từng hôm, không phải là hôm nào nó cũng xuất hiện. Ông Bình vốn là một người rất mẫn cảm với âm thanh, lại thêm việc tiếng mèo đen kêu gào nghe rất chói. Với những lý lẽ ấy thì tiếng kêu gào của con mèo đen này lại đủ sức đánh thức một người ăn ngủ khỏe như Trọng đang trong thời kỳ trai tráng. Mà lại chẳng đủ sức đánh thức một ông già thì đúng là một điều không hợp lý.
Tuy rất nhiều điểm khiến ông Bình nghi ngờ rằng Trọng đang có điều gì đó giấu giếm ông. Nhưng ông cũng không nghĩ đó là chuyện gì to tát, dù sao cũng chỉ là giết một con mèo mà thôi.
Ông Bình lại hỏi Trọng:
- Vậy chứ quần áo bẩn thế kia sao còn không đi thay đi, tắm rửa đi rồi mà còn đi làm?
Trọng cười, đáp lại:
- Đêm qua con đi tản bộ vô tình bị ngã xuống cái cống, người hôi quá mà lúc về nhà cũng tính định tắm. Nhưng mệt không thở nổi, lại không nói nổi câu nào nên đành lên giường đi ngủ luôn. Con nhắm mắt một cái là ngủ say như chết, ngủ đến khi bị con mèo này đánh thức...
Nghe Trọng đáp, ông Bình vừa lẩm nhẩm trong miệng:
- Ngủ say như chết?
Nhưng rõ ràng là tối đêm qua, ông có nghe thấy tiếng động lầm rầm thì thầm nói chuyện phát ra từ phòng của Trọng cơ mà? Nếu không phải những thứ âm thanh ấy do Trọng tạo ra, vậy thì là ai làm?
Có điều, ông cũng chỉ dám giữ mẩu suy luận này trong lòng, cũng không có đem ra hỏi Trọng để hắn giải thích thắc mắc cho ông. Giờ Trọng đã lớn, sẽ có nhiều chuyện hắn tự quyết định. Cũng không nhất thiết là chuyện gì cũng phải đem ra kể lại cho bố mẹ như hồi còn nhỏ.
Ông Bình nghĩ ngợi xong một lúc rồi liền xua tay nói:
- Thôi được rồi, con vào tắm rửa qua loa thay quần áo, rồi ra ăn sáng. Giờ bố đi chuẩn bị đồ ăn...
Trọng gật đầu, không nói gì thêm liền quay đầu đi vào nhà.
Cái xác con mèo đen rơi xuống đất, với cái cổ của nó quay ngược lại, đôi mắt trực lồi ra phù hợp lại quay về hướng căn nhà, hướng mà Trọng đang bước tới.
Con mèo đen tuy đã chết, nhưng nom sao trong đôi mắt của nó vẫn như đang chất chứa một điều gì đó cực kỳ thù hằn.
Ông Bình chờ cho Trọng đi khuất, thì liền đem cái xác con mèo đen cầm lên tay xem xét một lúc rồi nheo mày, chỉ tự nói ra hai tiếng kỳ lạ. Sau đó ông lựa chọn một ụ đất mềm, đào lên một cái hố rồi chôn xác con mèo đen vào đó.
...
Trọng tắm rửa xong bước xuống nhà, ngồi vào bàn ăn sáng thì đã có ngay tô bún ông Bình chuẩn bị sẵn. Hắn ăn ngấu nghiến một hồi rồi đứng lên. Hôm nay Trọng mặc một bộ đồ màu đen từ đầu tới chân. Áo khoác đen, áo sơ mi cũng đen, quần đen và giày đen. Ngay cả đôi tất mà hắn đang đi cũng màu đen. Chỉ duy nhất cái ca ra vát mà hắn đang đeo lại là một màu trắng. Hắn ăn mặc như thể hắn sắp sửa đi dự một đám tang nào đó vậy.
Ông Bình hơi cảm thấy ngạc nhiên vì phong cách của hắn hôm nay. Bình thường Trọng rất ưa gu thời trang sáng và nổi màu. Phong cách một bộ đồ màu tối chắc chắn không phải là sở thích của hắn.
Nét mặt của Trọng hôm nay thì dường như rất thích thú với cách ăn mặc này thì phải. Thậm chí ông Bình còn có thể có cảm giác được rằng Trọng đang hết sức thỏa mãn, tinh thần hắn vui vẻ như mới gặt hái được điều gì, và cũng giống như hắn chuẩn bị làm một điều gì đó khiến hắn rất sung sướng.
Những điều kỳ lạ cứ luôn xuất hiện dồn dập từ trên người của Trọng từ tối qua đến hôm nay. Thôi thúc rất nhiều khiến cho ông Bình phải suy xét.
Tuy vậy, ông vẫn chỉ lặng thinh chờ hắn ăn xong bữa sáng. Và mỉm cười khi hắn bước ra khỏi nhà đi làm, bước lên chiếc xe ô tô cũng màu đen xì nằm trong số cả bốn chiếc xe ô tô đủ màu của gia đình.
Thông thường, hắn sẽ chọn đi một chiếc ô tô màu trắng, hoặc là một chiếc màu bạc nhưng màu đen thì tuyệt đối không bao giờ. Chiếc ô tô màu đen đó chỉ có ông Bình thấy hắn không dùng nên hay đi. Mà không hiểu tại sao hôm nay hắn lại chọn chiếc ô tô đó. Có lẽ sở thích của hắn đã hoàn toàn thay đổi?
Tối đến, ông Bình lại làm cơm bữa tối chờ Trọng về. Cũng như mọi hôm, hôm nay ông bật sẵn bản tin thời sự để chờ đợi trong thời gian rảnh.
Đúng bảy rưỡi tối, tiếng động cơ ô tô vang ở bên ngoài. Có dáng Trọng loạng choạng bước từ ngoài của bước vào. Trên người hắn dính một vệt màu nâu kéo dài và xộc xệch, đó hẳn là vết máu. Ngoài ra quần áo trên người hắn còn xộc xệch, chiếc áo sơ mi rách bươm một miếng thật lớn.
Ông Bình thoáng nhìn qua tình cảnh ấy thì liền tự hỏi, liệu có khi nào Trọng lại vừa giết thêm một con vật nào nữa không chứ? Nhưng con vật nào mà lại có thể xé rách được quần áo của hắn?
Và hôm nay, giống như hôm qua. Trọng không hề nói gì, mà chỉ lầm lũi bước vào phòng. Cho dù ông Bình có gọi mấy lần để hắn ra ăn cơm, nhưng hắn cũng không đáp lại.
Ông Bình đành phải để dành một phần cơm trên bàn cho Trọng, rồi dùng nhanh bữa tối sau đó đóng cửa nhà lại ngồi một mình xem ti vi cho đến mười giờ.
Ông Bình có một thói quen khó bỏ, là thường bám sát tất cả các chương trình ti vi diễn ra từ khung giờ này. Cho dù hôm nào bận bịu, ông cũng luôn thu xếp để thỏa mãn cái sở thích cá nhân của mình.
Khi ngồi vắt chân lên ghế xem ti vi, ông Bình có thể nhận ra được rằng có một thứ tiếng động nào đó phát ra xen lẫn trong tiếng ti vi. Mà dĩ nhiên thứ tiếng động đó không thể nào phát ra từ chiếc ti vi kia được. Đó là một thứ tiếng lầm bầm giống hệt như tối hôm qua, nó phát ra từ căn phòng của Trọng. Vẫn là tiếng động của rất nhiều người nói chuyện, những tiếng thì thào như quát tháo hết sức khó chịu.
Ông Bình không thể nào nhẫn nại ngồi xem chương trình ti vi ưa thích, với những âm thanh ảnh hưởng một cách khó chịu như vậy.
Ông quát lên:
- Trọng, mày nói chuyện gì thì cứ nói to hẳn lên, cứ xì xào như thế suốt đêm định tra tấn bố hả?
Có đôi khi những tiếng động xì xào len lỏi vào trong tâm trí người ta, còn khó chịu hơn những tiếng động quát tháo to đến giật mình rất nhiều. Và trong trường hợp này cũng vậy, với một người rất mẫn cảm với âm thanh như ông Bình, đây quả thật là một sự tra tấn.
Tiếng âm thanh không ngắt lại, mà còn có xu hướng to dần đều lên. Dường như đang có rất nhiều người tranh cãi trong căn phòng đó. Ông Bình đứng phắt dậy, ném thẳng cái điều khiển ti vi xuống mặt ghế sô pha. Lại bước phăm phăm thẳng tới trước cửa phòng của Trọng định gõ cửa.
Ngay khi ông đang chuẩn bị làm chuyện ấy, thì đột nhiên từ trên lầu tầng thượng. Lại phát ra những tiếng âm thanh ầm ầm rất mạnh, là tiếng động phát ra từ mái tôn. Tiếng động to tới mức muốn xuyên thủng phá nát cả mái tôn ở trên đấy.
Ông Bình hoảng quá, vội vàng chạy phắt lên cầu thang, muốn cầm chổi chuẩn bị đập chết những con vật đang quấy quả ở trên ấy, mà quên đi những âm thanh kỳ lạ trong phòng của Trọng vừa rồi.
Tiếng va chạm vào mái tôn ngày càng dồn dập, âm thanh vang đều đặn không hề dừng lại.
Ngay sau đó, những tiếng mèo kêu chói tai vang lanh lảnh trong đêm hết sức đáng sợ. Khiến chân tay ông Bình đều chuyển sang run rẩy.
Một tiếng làu bàu chửi rủa phát ra từ miệng ông Bình, ông nhẫn nại cầm chắc cái cán chổi rồi xông thẳng lên đến lầu thượng.
Lên đến nơi, ông lập tức tri hô quát lớn:
- Cút ngay!
Rồi dùng cái cán chổi gõ mạnh vào mặt mái tôn, để xua đuổi thứ vật đang hoành hành trên đó.
Trong đầu ông tự nhiên vang lên một câu hỏi kỳ lạ: “Không phải là con mèo đen đó đã chết rồi hay sao? Tại sao vẫn còn có tiếng mèo kêu nữa? Hay là lại có một con mèo khác?”
Ông Bình vừa suy nghĩ như thế, vừa không dừng tay gõ rầm rầm vào mái tôn hết sức tức giận như muốn xua đuổi thứ ở trên đó đi.
Mãi một lúc sau, khi ông ngừng lại thì tiếng động ấy cũng đã bẵng đi không còn. Chỉ còn lại tiếng gió hiu hiu thổi nhẹ nhàng qua mái hiên tầng thượng.
Ông Bình thở phào một hơi, thu cái cán chổi lại rồi đóng cửa sân thượng đi xuống dưới nhà.
Ông bước đi thật chậm ở cầu thang, rồi dùng đôi mắt dò xét xung quanh xem liệu rằng có khi nào con mèo hoang kia đã chui vào trong nhà hay không? Kiểm tra một cách chắc chắn không còn vấn đề gì nữa.
Thì trong lòng ông lúc này lại bùng lên linh tính, một sự trực giác mách bảo ông nghĩ đến nơi chôn cất con mèo đen.
Nhanh như cắt, ông Bình loạng choạng chạy ra khỏi nhà, chạy đến cái ụ đất ở ngoài nhà, nơi mà lúc sáng ông vừa mới chôn cất con mèo đen ở đó.
Khi đến nơi, ông sững sờ thất thần, cả người quỳ mọp xuống hết sức kinh sợ.
Cái ụ đất ấy giờ đã lộ ra một cái lỗ đen ngòm, cái lỗ ấy phù hợp vừa với thân người của con mèo đen để nó chui ra. Quanh miệng cái lỗ còn có không ít vệt máu dài vương vãi. Theo vệt máu dài vương vãi đó, nó dường như kéo dài đến tận cái cây cổ thụ ngay cạnh căn nhà.
Con mèo đen ấy đã bị gãy gập cỏ, mắt lồi ra ngoài, chảy bao nhiêu máu như vậy mà không chết được thì đúng thật là kỳ tích. Nó lại còn đội mồ mà sống dậy. Nếu ông Bình không nhầm, thì hẳn là khi nãy, tiếng động trên mái tôn tầng thượng là do chính nó kêu lên chứ không phải bất cứ một con mèo nào khác.
Nó hành động điên cuồng và dữ dội như vậy, chỉ có thể là sự lý giải cho một thứ. Một thứ hành động theo cảm tính của loài người vẫn thường làm khi bị tổn thương, là sự trả thù.
Ông Bình thất thần hồi lâu, mồ hôi vã ra như tắm. Trong lòng ông có cảm giác hoảng sợ, ông không dám nán lại lâu trước mộ huyệt của con mèo đen này.
Ông chạy vào nhà, đóng mạnh cửa rồi nép sát thân người vào cửa, mắt mở to miệng thở dốc rất mạnh. Nhịp tim của ông cứ tăng lêm đều đặn từng phút mà không ngừng lại.
Trong phút thở dốc, đôi mắt ông Bình đang hòa hoãn trở lại thì liền chuyển sang mở to đều, trợn mặt như muốn rớt đôi con ngươi ra bên ngoài.
Bởi vì từ lúc nào, con mèo đen đã ngồi đó, ngồi ngay trên chiếc ghê sô pha. Cả thân người nó hướng về phía chiếc ti vi, nhưng cái đầu thì đang ngoẹo về phía sau nhìn chằm chằm vào ông Bình.
Ông Bình thảng thốt kêu lên:
- Ôi!
Rồi ngã gục xuống đất, con mèo đen kêu ré lên một tiếng rồi nhảy vụt ra ngoài cửa sổ.
Ông Bình chết ngất vì tiếng kêu của nó, đến khi ông tỉnh lại. Tiếng động ti vi vẫn mở vang đều, kèm theo thứ tiếng động lầm bầm vẫn đang phát ra từ căn phòng của Trọng.
Ông Bình run rẩy đứng dậy, ngồi xuống ghế sô pha định thần lại một lúc. Càng suy nghĩ ông càng không thể hiểu nổi vì sao con mèo kia lại có thể sống được, với cái cổ bị bẻ ngược một trăm tám mươi độ như thế. Đôi mắt nó sáng rỡ trong màn đêm, nhưng không phải là ánh sáng màu xanh như loài mèo thông thường, mà là một màu đỏ lửa hết sức ghê rợn.
Thêm một lúc nữa, thứ tiếng động lầm bầm phát ra từ căn phòng của Trọng vang lên đã ngày càng khó chịu.
Ông Bình đứng phắt dậy, quên đi cả sự tôn trọng lịch sự thường ngày mà ông vẫn dành cho hắn, là gõ cửa trước khi bước vào phòng hắn.
Ông khẽ hé mở cánh cửa phòng, rồi thò đôi mắt nhìn trộm qua khe cửa. Ông đang thấy Trọng ngồi đó, ngồi gặm một thứ gì đó lui cui ở góc giường. Lưng hắn quay về phía ông, căn phòng của hắn hôi hám lạ thường.
Và cái thứ tiếng động ấy vẫn cứ không ngừng phát ra, từ một thứ mà ông không sao đoán biết được đó là thứ gì. Nó trông giống như một tấm da, giống như một miếng da bò rất lớn. Lại có những hình thù chằng chịt hết sức kỳ lạ xăm lên tấm da đó.
Những tia máu cứ phun lên không ngừng từ phía Trọng đang ngồi. Tiếng hắn lầm bầm đáp lại tấm da, cũng như tiếng chít chít của loài chuột phát ra từ trong lòng hắn. Hắn chợt vung tay ném ra từ trong lòng hắn một con chuột. Một con chuột cống to cỡ con mèo đã bị moi sạch nội tạng, với máu bị rút hết sạch.
Ông Bình có thể nghe thấy tiếng động nhai tóp tép như thỏa mãn từ Trọng. Nhìn đến đây ông có thể nhận biết đoán được ngay, cái thứ mà Trọng lui cui gặm nhấm chính là con chuột đã bị moi hết nội tạng này.
Miệng ông Bình há hốc kinh sợ không nói nổi lời nào, ông có chút cảm giác buồn nôn nhưng cũng cố gắng nhịn lại.
Trọng lúc này vẫn đang xoay lưng về phía ông, hắn thích thú cười như điên dại. Rồi lại cúi xuống như cắn mạnh một thứ gì đó. Một tia máu dài lại phun lên bắn vào mặt tường. Tiếng kêu điên dại của con chuột cống khác, hẳn là như vậy.
Ông Bình lùi lại không dám tin vào mắt mình, rón rén đóng lại cánh cửa gỗ mà không để cho Trọng phát hiện, rồi ngồi thụp xuống ghế lau mồ hôi.
Ông Bình là người theo đạo thiên chúa, rất tin vào những điều kinh thánh đã nói. Sẽ có quỷ xuất hiện, một loài quỷ ám. Nhưng trước nay ông tin mà chưa từng gặp phải trường hợp như vậy. Mà nay gặp phải thì trường hợp đó lại ứng nghiệm lên chính con trai của mình.
Gượm lại một chút, ông Bình cố nén sợ hãi mà leo lên giường đi ngủ ngay. Ông đã có một quyết định vào sớm ngày mai. Ông cố gắng xua tan những tiếng động thì thầm cứ phát ra liên tục ở căn phòng kế bên. Trong tay ông cầm chặt cây thánh giá của chúa như chờ đợi sự cứu rỗi.
Sớm hôm sau, đúng sáu giờ sáng ông Bình lại dậy và chuẩn bị bữa sáng.
Ông vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như mọi ngày và không hề để lộ ra sơ hở. Và có vẻ như Trọng cũng là một người như vậy, khác hẳn với hành động thú tính và quái vật đêm qua. Trọng lúc này ăn mặc hết sức lịch sự sang trọng, mùi thơm trên người còn liên tục tỏa ra ngào ngạt không dứt.
Hắn lại mặc một bộ đồ màu đen giống hệt hôm qua, với những phong cách đi lại nói chuyện điềm tĩnh hệt như ngày thường.
Những điều hắn đang làm, càng khiến cho ông Bình cảm thấy ghê sợ. Ông không còn nhận ra nổi cậu con trai ngây thơ ngày nào của mình nữa. Giờ hắn đã như một con quái vật ranh ma, và nguy hiểm khôn lường.
Trọng ăn xong bữa sáng, lại mỉm cười chào ông ta và đi làm.
Ông Bình đứng dậy thu dọn chén bát, tản bộ một chút ngoài vườn trước khi thực hiện kế hoạch của mình.
Đi dạo quanh vườn một lúc, ông Bình chợt phát hiện ra trong cái khu vực trồng hoa ngay cạnh căn nhà. Những cây hoa hồng đã cao thêm một chút, cao hơn hẳn hai mươi xăng ti mét. Dường như là nó đã phát triển rất nhanh với một sự không phù hợp.
Nhưng ông Bình không để tâm đến chuyện đó lâu, mà chỉ muốn dạo quanh vườn để nhìn lại cái ụ đất, nơi con mèo ông chôn sáng hôm qua, có còn nguyên cái lỗ đen giống tối hôm qua hay không?
Đến nơi, ông khẳng định là những điều mà tối qua ông gặp không phải là sự tưởng tượng. Bởi vì cái lỗ đen ấy vẫn còn đó.
Ông Bình không hoảng sợ như buổi đêm, mà chỉ bình tĩnh tiến lại gần cái hố. Lấp nó đi. Rồi vào trong gara ô tô lựa chọn một chiếc xe, lên xe và rời khỏi nhà, muốn đi đến một nơi.
Nơi mà ông muốn tới, chính là một nhà thờ nằm trong khu vực giáo xứ này. Một nhà thờ to lớn nhất vùng, cũng như là nơi có những vị cha xứ được nhiều người tin cẩn nhất.
Khi ông bước vào nhà thờ, một vị cha xứ thường xuyên gặp gỡ ông bước ra tiếp đón ông.
Đó là cha xứ Huy Lê, người thuyết giảng đạo của chúa hay nhất toàn giáo xứ.
Cha Huy Lê bước đến trước mặt ông, nhìn nét mặt ông âu sầu thì liền nói:
- Sắc mặt con làm sao thế? Dường như có chuyện gì đó không vui có đúng không?
Ông Bình ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong giáo đường, khuôn mặt suy sụp nói:
- Lạy chúa, thưa cha, dường như con đã gặp phải quỷ rồi.
Cha Huy Lê sững sờ, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại và hỏi:
- Quỷ ư? Con gặp quỷ ở đâu?
Ông Bình cất giọng:
- Thưa cha, để cha hiểu rõ chuyện này, thì con xin phép được kể lại tường tận những sự việc mà con đã gặp...
Ông Bình nói xong thì liền đem hết những chuyện mà hai ngày này ông đã gặp phải, về con mèo, cũng như về tính cách của Trọng thay đổi thất thường. Kèm theo sự kinh khủng trong khi Trọng sát hại những con chuột cống và uống máu chúng.
Cha Huy Lê nghe xong, không nói thêm lời nào. Chỉ lặng thinh mà ngẫm nghĩ.
Thấy cha Huy Lê hồi lâu không trả lời. Ông Bình liền quỳ xuống chắp tay nói:
- Xin cha hãy cứu giúp chúng con, xin hãy lặng lẽ giải quyết con quỷ đó khỏi con trai của con. Nó đã bị quỷ nhập. Cha hãy giải quyết điều ấy và đừng nói cho nó biết là con đã đến gặp cha. Đây sẽ là một bí mật, thằng bé không hề có đức tin. Nó sẽ hủy hoại tất cả nơi này nếu như nó biết con đến gặp cha để thông báo chuyện này. Con sẽ gặp nguy hiểm, cũng như sự lanh ác trong con người nó khiến nó khó có thể thoát nổi gọng kìm của loài quỷ dữ.
Ông Bình nói xong liền làm ra dấu chữ thập ấn lên khuôn mặt rồi cúi gập người lạy tạ cha Huy Lê. Thêm nữa còn nói một câu “Amen” thật rõ ràng rồi mới rời khỏi nhà thờ.
Cha Huy Lê không nói gì, không có nghĩa là ông ta sẽ không hành động. Ngay buổi tối hôm đó, ông ta đã tập hợp những cha xứ của giáo đường, và hẹn gặp mặt những giáo đồ sùng đạo nhất để trợ giúp mình.
Bọn họ mang theo kinh thánh, nước thánh và thánh giá. Ẩn nấp gần khu vực nhà ông Bình, bọn họ sẽ xem xét xem lời ông Bình nói có phải là đúng. Có phải đã có quỷ xuất hiện, một con quỷ chính là một kẻ tội đồ, nó là bầy tôi của quỷ Satan phản lại chúa trời và phải bị trừng trị. Nó không nên xuất hiện trên nhân gian, cũng như làm ảnh hưởng đến cõi người.
Khi chuông đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, thời điểm loài quỷ ngự trị. Một tiếng động khục khặc vang lên lanh lảnh trong màn đêm. Nó xuyên thấu từ tầng lầu căn nhà xuống đến mặt vườn. Một thứ ánh sáng nhá nhem phát ra từ một căn phòng, kèm theo những tiếng lầm bầm gào rú hết sức điên loạn.
Một vị cha xứ bước đến gần cha Huy Lê và cất giọng hỏi:
- Cha Huy Lê, đây liệu có phải là quỷ thật không? Theo tôi thấy thì tám chín phần mười là đúng rồi.
Cha Huy Lê gật đầu nói:
- Chính xác là quỷ rồi. Nhưng đừng đánh động nó. Vài người cầm theo dây thừng có tẩm nước thánh, mang nó trói lại rồi đem đến nhà thờ. Những chuyện này phải hết sức âm thầm. Ông Bình là người quan trọng luôn quyên góp cho giáo xứ ta, ông ấy muốn chuyện này phải được giải quyết một cách lặng lẽ, chúng ta cũng nên hết lực trợ giúp cho ông ấy.
Mọi người đều đồng ý gật đầu. Hai người thanh niên được lệnh cầm theo dây thừng lẻn vào trong căn nhà của ông Bình.
Khi họ lẻn vào tới nơi thì đã thấy mọi chốt cửa đều được mở sẵn. Dường như là ông Bình đã biết trước chuyện này và cố ý làm ra sự chuẩn bị thuận lợi dành cho bọn họ.
Bọn họ mở cửa căn phòng của Trọng, đang trong lúc hắn lui cui bất cẩn gặm nhấm mấy con chuột cống ghê tởm, thì cũng là lúc bọn họ choàng cái dây quấn quanh xiết chặt lấy người hắn. Hắn chuyển sang giãy giụa kêu gào điên loạn một cách ghê gớm. Tròng mắt hắn chuyển sang màu đen kịt và miệng phun ra những thứ ngôn ngữ ngoại quốc, có thể đó là tiếng Latinh.
Hắn nguyển rủa liên tục, quằn quại trong khi cả thân mình bị dính nước thánh. Mắt hắn bị hai người thanh niên nhanh chóng dùng một tấm vải trắng bịt lại. Rồi bọn họ lôi cả thân người hắn bắt đi. Sau đó lại đóng cửa lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ đem Trọng ra bên ngoài, Trọng bị ép quỳ xuống trước mặt cha xứ Huy Lê. Cha xứ hắng giọng một hồi rồi giơ cây thánh giá chĩa thẳng đến trước mặt hắn và nói:
- Ta nhân danh thánh thần, nhân danh chúa trời muốn hỏi ngươi. Tên của ngươi là gì?
Trọng không hề trả lời, mà chỉ cười khục khặc liên tục.
Cha Huy Lê vẫn không hề bỏ cuộc, tiếp tục nhấn mạnh nói:
- Tên của ngươi là gì, hỡi bầy tôi của Satan?
Rồi nói xong lại vẩy một chút nước thánh vào mặt của Trọng. Trọng quằn quại giãy giụa rồi chửi rủa nói:
- Mày nghĩ tao là kẻ ngu ư? Mày muốn biết tên của tao để bắt ép tao rời khỏi thế giới này ư?
Nói xong Trọng lại khục khặc cười. Nói cho đúng hơn, thì cái thứ đang ngự trị bên trong Trọng lúc này không phải là bản thân hắn, mà chính là một con quỷ. Một con quỷ đã ám hắn khiến hắn bị nô dịch cả về thân xác lẫn lý tính.
Cha Huy Lê không tiếp tục bắt ép hắn nữa, mà chỉ khẽ khàng ra lệnh:
- Đem hắn về nhà thờ!
Rồi hai thanh niên kia nhất mực nghe theo. Bọn họ khiêng Trọng lên vai trong sự cuồng nộ kêu gào chửi rủa của hắn.
Trong góc nhà lúc này, có hình bóng một người đang dõi theo con trai của mình bị đem đi giống như kiểu bắt cóc. Nhưng ông ta không cảm thấy hoảng sợ, cũng không cảm thấy lo lắng cho con trai của mình, mà chỉ có cảm giác như mình vừa mới được giải thoát, một cảm giác nhẹ nhõm.
...
Tại nhà thờ của giáo xứ.
Cha xứ Huy Lê đặt Trọng ngồi ở một chiếc ghế gỗ, dưới chân hắn được vẽ bởi một hình thù kỳ quái vây quanh khiến cho mắt hắn long sòng sọc, miệng mở lời chửi rủa liên tục.
Cha xứ tiếp tục vẩy nước thánh vào mặt hắn, và liên tục đọc kinh thánh muốn trục xuất con quỷ. Những lời kinh thánh phát ra đều khiến cho Trọng quằn quại kêu gào. Chung quy cuối cùng cả cơ thể hắn cũng buông rũ xuống, hắn tỏ vẻ hoảng sợ nói:
- Đủ rồi, để ta nói, để ta nói.
Cha Huy Lê nhanh chóng chớp lấy cơ hội khi con quỷ đã cầu xin, ông ta hỏi ngay:
- Ngươi nói đi? Tên của người là gì?
Trọng gào lên và nói:
- Envy... ta là Envy...
Nói xong hắn lại cười khành khạch như điên loạn. Cha Huy Lê tỏ vẻ thỏa mãn và hài lòng, ông ta gật đầu nói:
- Được, vậy Envy. Ta nhân danh thánh thần và chúa trời, trục xuất người về cõi địa ngục!!!
Cha Huy Lê gào lên và đem cái tên Envy đọc ra. Trọng quằn quại hồi lâu và lăn ra bất tỉnh, dường như vừa có một thứ gì đó giải thoát khỏi con người của hắn, là một tội lỗi.
Cha Huy Lê đem chiếc khăn bịt mắt của Trọng tháo xuống, rồi vạch mí mắt hắn ra xem xét và nói:
- Mắt của hắn đã trở lại bình thường, con quỷ đã bị trục xuất và đi rồi. Vì hắn quá đố kỵ nên mới để cho Envy có cơ hội xâm nhập vào cơ thể của mình, con quỷ đó quả là một thứ đáng sợ. Trong cuộc đời ta thì đây đã là lần thứ hai mà ta gặp Envy, có vẻ như nó ngày càng ranh ma hơn thì phải.
Cha Huy Lê nói xong thở phào. Rồi ra lệnh cho người ta âm thầm đem Trọng trả về căn nhà cũ của hắn ta.
Sớm hôm sau, ông Bình nhìn thấy Trọng có vẻ bình thường trở lại, hắn rất vui vẻ và nói rất nhiều. Gu ăn mặc thời trang cũng bình thường như thế. Với những màu tươi sáng tràn đầy sức sống.
Trọng bước tới ngồi xuống ghế, và chia sẽ với ông Bình:
- Bố à, dường như con vừa phải trải qua những giấc mộng vậy. Con cảm thấy những ngày qua thật tồi tệ và bây giờ con đã được giải thoát.
Ông Bình gật đầu mỉm cười mà không nói gì. Nhưng kỳ thực trong lòng ông đang cực kỳ vui vẻ. Thật may mắn vì ông đã kịp lúc báo cho cha Huy Lê biết mọi chuyện, nếu không thì không biết Trọng sẽ gặp phải những chuyện gì.
Chờ cho Trọng đi làm khuất bóng, ông Bình lại chậm rãi xuống gara xe ô tô. Hôm nay Trọng lựa chọn chiếc xe màu bạc, và để lại chiếc xe màu đen mà hai ngày qua hắn ta vẫn đi ở nhà.
Chiếc xe màu đen này thường được ông Bình lựa chọn để đi, và hôm nay cũng vậy. Ông muốn tới nhà thờ để gửi một lời cảm ơn đến cha Huy Lê, đồng thời cũng vì cảm kích tấm lòng mà muốn quyên góp cho nhà thờ một số tiền.
Khi mở cánh cửa chiếc xe ô tô màu đen. Chợt ông Bình ngửi thấy một mùi tanh tưởi và hôi thối bốc lên từ phía trong xe. Quá khó chịu vì cái mùi đó, ông liền tìm hiểu xem thứ mùi đó phát ra từ đâu. Và khi ông mở cốp sau cả xe thì hỡi ôi, trong đó là một xác người con gái thâm tím, đã bắt đầu sự phân hủy và bốc mùi. Những con ruồi nhặng cứ thi nhau bay tới đậu vào cái xác khiến ông muốn nôn mửa.
Là Trọng đã ra tay sát hại người con gái này, vì vậy cho nên buổi sáng hôm trước trước khi hắn rời khỏi nhà, hắn ta mới có vẻ mặt thích thú đến như vậy. Một sự sung sướng như sắp làm được điều gì đó. Thì ra là vì hắn muốn giết cô gái này, nên mới sung sướng như vậy. Thật là một sở thích tàn nhẫn của con quỷ đã trú ngụ trong con người của Trọng.
Một mảnh giấy được ghi nguệch ngoạc ném trên thân xác của người con gái. Mảnh giấy đó có ghi: “Con ả đàn bà đàng điếm và sự bất công của cuộc sống, vì dựa hơi sắc đẹp làm trò bẩn thỉu sau lưng tôi, cô đáng phải chết!”
Đọc những dòng chữ trên mảnh giấy, ông Bình có thể nhìn thấy sự đố kị lên đến đỉnh điểm của Trọng. Rất có thể vì lý do đó mà Envy, con quỷ đố kị đã có thể len lỏi trụ ngụ trong thân xác của Trọng, cũng như việc làm ra tội ác và những hành động đáng ghê tởm trước đó.
Nhưng dù sao, sự giết người này cũng không phải là chủ tâm của Trọng muốn làm vậy, mà là do con quỷ trú ngụ trong người hắn sai khiến. Trọng không có tội, ông Bình nghĩ như vậy. Và ngay sau đó ông muốn giấu nhẹm cái xác đi.
Ông nghĩ ngay đến vườn hoa. Sẽ là một sự che lấp tuyệt đến mức tài tình mà không ai có thể phát hiện ra được. Ai lại có thể nghĩ dưới những ông hoa là một cái xác cơ chứ.
Và thế là ông nghĩ đến ngay việc đó và cách giúp Trọng phi tang cái xác.
Ông đem cái xem ra hì hục đào cẩn trọng đặt những khóm hoa qua một bên, rồi lại vần cái xác cô gái tới gần trước khi đào sâu thêm.
Xác cô gái được giấu trong một chiếc bao tải cỡ lớn, được sức tạm nước hoa để che bớt đi cái mùi xú uế, tránh cho lũ ruồi nhặng bay xung quanh để cho những người qua đường nào đó nhỡ may đi qua khu vực này không thể nghi ngờ.
Đặt cái xác ngay cạnh khóm hoa, ông Bình lại tiếp tục đào sâu xuống lòng đất. Ông lựa chọn chỗ đất mềm nhất để đào và là chỗ đất có cái ụ cao hơn hẳn các chỗ khác. Chính là cái chỗ mà ông cảm thấy kì lạ ở ngày hôm trước, nơi những khóm hoa cao hơn một chút.
Đang đào như vậy được một lúc thì chợt cánh tay của ông dừng lại. Chiếc xẻng hình như vừa mới va quệt phải thứ gì đó, một thứ vừa mềm vừa cứng như xương thịt.
Ông Bình cẩn trọng gạt từng lớp đất thêm nữa, và lần này ông ta lại tiếp tục ngã gục xuống đất hoảng sợ. Vì ở ngay cái ụ đất cao bất thường ấy, lại là một cái xác người. Cũng là một xác người phụ nữ rất trẻ trung, trên đó có rắt một mảnh giấy ở ngực. Ông Bình đem mảnh giấy ấy ra đọc thì cũng vẫn là những chữ tương tự như lúc trước: “Con ả đàn bà đàng điếm và sự bất công của cuộc sống, vì dựa hơi sắc đẹp làm trò bẩn thỉu sau lưng tôi, cô đáng phải chết!”
Ông Bình ném mảnh giấy xuống đất, liền nghĩ đến Trọng. Chính hắn đã giết một người nữa và chôn xác cô ta xuống đây. Vậy là mỗi một ngày hắn đều giết một người. Và cái điểm bất thường ở ụ hoa mà ông Bình nhận ra hôm rồi, chẳng phải là vì ụ hoa đó lớn lên nhanh chóng. Mà điều đó chỉ chứng tỏ rằng là đã có một cái xác được chôn cất vụng về tại đó.
Ông Bình nghĩ lại, thảo nào mà đất ở khu vực này lại mềm như vậy. Những khóm hoa cũng rất dễ di chuyển nữa.
Ông Bình không nghĩ ngợi lâu, lại đem đào một cái khóm hóa khác cách đấy một mét. Rồi chôn cái xác giấu xuống đó, lấp lại đất ở miệng huyệt cái xác thứ nhất. Rồi lại đặt những khóm hoa lên với vẻ hết sức tự nhiên.
Ông Bình cố gắng quên đi những chuyện này, vì dù sao đó cũng chỉ là những hành động của Trọng khi bị con quỷ xâm nhập mà thôi.
Ông lại quay trở về chỗ chiếc xe, lau máu và dấu vết hôi thối còn lưu lại của cái xác để phi tang. Rồi mới đến nhà thờ để gặp cha Huy Lê.
Khi đến nơi, cha Huy Lê rất niềm nở và cám ơn số tiền mà ông đã quyên góp dành cho nhà thờ. Đồng thời cha còn dặn ông:
- Ta vẫn có cảm giác con quỷ Envy dường như chưa chịu bỏ cuộc đâu. Con hãy cố gắng chú ý cậu ta một chút, nếu có giấu hiệu gì bất thường thì phải báo cho ta ngay.
Ông Bình cảm ơn cha một lượt, rồi cũng lên xe ra về. Nhưng vì trời vẫn còn sớm, nên ông quyết định tạt qua khu chợ trung tâm thành phố một chút để dạo chơi, đồng thời mua một chút thức ăn về nấu.
Nhưng ông Bình không biết rằng thực ra Trọng đã về nhà từ trước và chuẩn bị bữa cơm.
Tối hôm đó, Trọng về rất sớm và liên tục hát ngân nga hết sức vui tươi. Trên miệng hắn nở một nụ cười tươi rói, cũng như hôm nay là một dịp hiếm hoi mà hắn nấu một bữa cơm giúp ông Bình, đồng thời thực hiện hiếu phận của một người con.
Thông thường Trọng về rất muộn, chính vì thế những việc lặt vặt trong nhà không còn ai khác đều phải rơi vào tay ông Bình. Thế nên những dịp hắn có thể về sớm như thế này để nấu cho ông một bữa cơm quả thật là hết sức hiếm hoi.
Thấy ông Bình bước vào nhà, Trọng hân hoan cười nói:
- Bố đi đâu thế hả bố? Bố xem, con mới chuẩn bị xong món thịt bò bít tết đây này.
Ông Bình sững sờ, trên tay ông cầm toàn là thức ăn mua ngoài chợ về. Liền mỉm cười hỏi lại:
- Hôm nay con trai của bố có chuyện gì vui thế? Ở công ty lại thắng lớn hả?
Trọng không nói gì, chỉ mời ông Bình ngồi xuống và dùng bữa, ông Bình không từ chối. Mà chỉ đặt mớ thức ăn lên bàn bếp, rồi nhanh chóng quay ra ngồi xuống dùng bữa cùng hắn.
Khi này, Trọng mới từ tốn vừa bỏ miếng thịt bò bít tết vào trong miệng nhai đều, vừa nói:
- Con vui mừng lắm, vui mừng vì hôm nay đã làm được một việc. Giải quyết một kẻ tọc mạch và chuyên gây phá rối, hắn ta đã phải chịu hậu quả đấy, bố biết không?
Trọng vừa nói vừa cười, tuy hết sức thản nhiên, nhưng trong đó ẩn chứa bí mật gì thì chỉ có ông Bình mới biết. Ông cảm thấy lạnh sống lưng và miệng thịt bò bít tết chín tái vẫn còn đỏ máu trong miệng ông tan ra không giống như mọi khi, không phải là sự ngọt ngào của thịt bò tươi sống, mà là sự tanh tưởi của máu.
Ông Bình cố nuốt miếng thịt bò bít tết rồi uống nhanh một ngụm nước. Ông có cảm giác bồn chồn không yên, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra.
Ông ăn tối xong thì Trọng cũng đem đồ đi rửa, gương mặt hắn hết sức thản nhiên và vui vẻ. Linh tính mách bảo cho ông Bình biết rằng, hắn rất có thể đã làm ra chuyện gì đó kinh khủng. Một chuyện tương tự như giết người chẳng hạn. Loại trực giác này mỗi lần xuất hiện, đều là những cảm giác đúng đắn vì những điều nguy hiểm mà ông Bình có thể cảm nhận được.
Ông Bình chui vào trong phòng, không ra ngoài xem phim như thường lệ. Ông cẩn trọng dò xét xem Trọng đã về phòng hay chưa, rồi mới lén lút mò xuống gara ô tô. Nơi chiếc xe hôm nay Trọng dùng để đi làm đã mang ra ngoài. Ông luôn suy nghĩ rằng, liệu có khi nào hôm nay Trọng lại giết người hay không? Và con quỷ Envy vẫn chưa buông tha cho Trọng.
Suy nghĩ ấy cứ vang lên trong đầu ông Bình, cho đến khi mọi sự mà ông chứng kiến đều chứng tỏ là ông đã đúng đắn.
Ông Bình mở cốp sau của chiếc xe xám bạc ra, liền giật lùi lại trợn mắt không tin. Lại càng lợm giọng thảng thốt ú ớ không nói được lời nào.
Trong cốp xe ấy, có một thân người hết sức quen thuộc, mặc đồ nhà thờ với bàn tay cầm cuốn kinh thánh.
Người đàn ông ấy chính là cha xứ. Cha xứ mắt mở to với đầy vẻ kinh hãi, cổ ông ta bị thít chặt bởi một sợi dây và môi ông ta tím ngắt. Trên ngực ông ta còn có một tờ giấy ghi những lời nguyển rủa: “Hậu quả dành cho những tọc mạch và chuyên gây phá rối. Ông đáng phải chết!”
Đọc xong mảnh giấy ấy mà cả thân người của ông Bình như muốn rũ xuống. Trọng ghi như vậy trong tờ giấy, liệu có khi nào là hắn đã phát hiện ra việc ông Bình đi báo tin cho cha xứ đến bắt gã. Vừa rồi khi dùng bữa tối, gã phong phanh nhắc đến chuyện ấy có khi nào là muốn thăm dò ông hay không?
Cảm giác lạnh lẽo ngày càng bủa vây trong tâm thảm của ông Bình. Ông bình đang đứng chôn chân nhìn vào cái xác của cha Huy Lê. Thì bỗng rất gần, chợt có tiếng Trọng vang lên hỏi:
- Bố à? Bố đang làm cái gì thế?
Ông Bình hoảng sợ tới mức bủn rủn chân tay, vội vàng đóng của cốp xe lại một cách kín đáo và nhẹ nhà. Rồi bước ra khỏi gara xe ô tô. Ra tới nơi ông nhìn thấy Trọng đang nhìn mình và mỉm cười. Ông cố gắng chống chế lấp liếm không muốn cho Trọng phát hiện nên nói:
- À không có gì, bố chỉ vào ga ra để xem xét mấy con chuột thôi mà, chúng kêu gào thật đáng ghét!
Trọng cũng mỉm cười gật đầu thản nhiên và nói:
- Phải rồi, những con chuột, đúng là những kẻ thích chốn tránh và khiến người ta phải khó chịu. Những con chuột đó đáng phải chết, nhưng đôi khi chúng ta chẳng thể bắt được chúng và xuống tay được. Hoặc là vì chúng còn có lợi ích, hoặc là vì chúng quá tinh ranh và rất nhanh...
Trọng nói xong lại nghênh ngang bước vào trong nhà. Những lời mà Trọng vừa nói, càng khiến cho ông Bình cảm thấy khiếp đảm đến ghê sợ, sống lưng ông cứ có cảm giác lạnh lẽo, và thân người ông cứ run lên bần bật.
Trọng bước đến thềm cửa, chợt từ từ quay đầu lại nhìn ông Bình. Ông Bình lấy hết sức cản đảm, cố gắng tỏ ra bình thường mỉm cười nhìn Trọng. Và Trọng thì cũng mỉm cười nhìn ông và nói:
- Trời khuya rồi, bên ngoài lạnh lắm. Bố nên đi ngủ sớm đi không kẻo lại ốm mất!
Ông Bình cố nhẫn nại và đáp:
- Ừ, con cũng đi ngủ sớm đi. Bố đóng cửa gara lại rồi cũng sẽ vào thôi...
Trọng gật đầu rồi lại tiếp tục bước vào trong nhà và biến mất sau cánh cửa. Ông Bình toát mồ hôi, lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán. Cố gắng trấn tĩnh và vạch ra kế hoạch tiếp theo.
...
Sớm hôm sau.
Ông Bình dậy từ rất sớm và chuẩn bị bữa sáng, kèm theo một mảnh giấy để lại cho Trọng nói:
- Bố có việc gấp phải ra khỏi nhà, con dùng bữa rồi đi làm sớm đi nhé!
Khi Trọng tỉnh dậy, hắn nhìn thấy mảnh giấy đó thì chỉ cười nhạt. Và lặng lẽ ngồi xuống ghế để thưởng thức bữa sáng mà ông Bình chuẩn bị cho mình.
Ông Bình lái xe ra khỏi Kim độ, đến một ngôi làng cách đó không xa. Tạt xe rẽ ngang vào một lối mòn nhỏ, dừng xe trước của một căn nhà bằng gỗ, bên cạnh có một cây chuối.
Trước cửa căn nhà, có một tấm gương bát quái được treo lên, và những hàng dài cành dâu với gỗ đào được xếp ngay ngắn ở ngay trước cửa như để trừ một thứ ma tà.
Khi ông Bình vừa bước xuống xe, lập tức đã có âm thanh từ bên trong nhà vọng ra hỏi:
- Ai đấy?
Ông Bình lập tức cười nói đáp lại:
- Thưa thầy, là con, Bình đây ạ.
Âm thanh trong nhà vội vã đáp ra, xen lẫn tiếng mừng rỡ nói:
- Bình hả, Bình nào?
Ông Bình hơi thẫn người buồn rầu, nhưng cũng phải, người này không nhận ra ông là cũng đúng. Bởi vì ông đã rời khỏi đây trên dưới hai mươi năm. Lúc đó ông chưa sùng đạo thiên chúa, và cũng rất kính cẩn người này. Nhưng càng về sau này lớn lên, quan điểm của hai người càng cách biệt nên ông đã lựa chọn rời bỏ nơi này, cũng như rời bỏ đạo gia và đến với đạo thiên chúa.
Trong khi cánh cửa của chúa sụp đổ vì con quỷ Envy ngự trị, thì một lối thoát còn lại chính là sự ruồng bỏ ngày xưa ông Bình dành cho đạo gia, nay lại trở thành một phương án cứu nguy.
Ông Bình thận bước vào bậc thềm, vào tới nơi, ông chỉ thấy một lão già râu tóc bạc phơ, tuy già nhưng vẫn có vẻ khỏe khoắn lạ thường. Đang mặc một chiếc áo ngủ bằng cotton, thoải mái nhâm nhi chén chè đặc.
Ông Bình tới trước mặt lão già kia chắp tay và nói:
- Thưa thầy... là con... là Bình... là Đoàn Văn Bình ngày xưa đây thầy!
Lão già tỏ vẻ ngơ ngác như không hiểu, lúc sau liền chợt làm bộ vỗ đầu như may mắn vừa nhớ ra một chuyện gì đó, lão ta nói:
- À, có phải là thằng trời đánh, thằng ôn vật... thằng Bình của làng Đông Nghị ngày ấy không? Trời ơi... thằng trời đánh ngày ấy vẫn chưa chết à?
Ông Bình tỏ vẻ xấu hổ, cúi gằm mặt. Nếu không phải vì Trọng con trai ông ta, thì ông cũng chắc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại nơi này để nhận lấy sự xỉ vả của lão già đạo gia này.
Lão già này tên Hoàn, là người nổi danh trong vùng thời ấy về thuật đạo toán.
Ông Bình chắp tay và nói:
- Lạy thầy, tội lỗi ngày xưa của con. Ngàn vạn lần đều là do con ngu dại, ngày ấy con suy nghĩ ngu si nên mới không biết tâm ý của thầy. Xin thầy lượng thứ cho con...
Ông Bình nói xong lại lạy tạ đến mấy lần. Thầy Hoàn đôi mắt sáng quắc quát lên:
- Chẳng phải là vì anh hối hận cái gì đâu, mà là vì anh có việc muốn nhờ cậy tôi nên mới đến đây thôi có đúng không?
Ông Bình xoa tay nói:
- Dạ thưa, quả đúng là có việc như vậy. Nhưng nếu con không hối hận, thì sao lại nghĩ đến việc quay lại tìm thầy được thưa thầy? Xin thầy minh xét cho...
Thầy Hoàn nhếch mép cười nói:
- Chuyện ấy thì tôi chẳng muốn nhắc lại làm gì, chỉ có điều là tôi muốn nói. Nếu giờ anh muốn mời tôi đi làm việc, thì không phải là dựa vào tình nghĩa thầy trò khi xưa đâu. Tôi và anh sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt chỉ còn là người dưng. Anh cần phải có lòng thành...
Ông Bình mừng rỡ nói ngay:
- Dạ thưa thầy, thực ra con cũng đã chuẩn bị trước, nên nhân đây có chút lễ mọn thì xin gửi điện thầy!
Rồi ông Bình rút từ trong ví tiền ra một cái phong bao dày cộp, nhét vào cạnh điện thờ của thầy Hoàn.
Thầy Hoàn vân vê chòm râu bạc của mình và hỏi:
- Được rồi, vậy chứ anh muốn khi nào thì để tôi đi giải quyết việc ấy?
Ông Bình:
- Dạ thưa thầy, ngay đêm nay, càng sớm càng tốt ạ. Việc này cần kíp lắm rồi, thằng con trai con nó bị quỷ nhập. Mong thầy giúp đỡ, con không muốn lộ cho nó biết việc này vì sợ nguy hiểm. Nên xin thầy cứ lặng lẽ mà làm cho, cứ coi như là thầy tự ra tay trừ ma quỷ chứ không phải là con bảo. Đừng lộ cho nó biết việc ấy kẻo nó lại trách con.
Thầy Hoàn gật đầu nói ngay:
- Lễ thì tôi cũng đã nhận đủ, đêm nay tôi sẽ âm thầm đến nhà anh, anh cứ để lại cái địa chỉ với số nhà. Rồi mở cửa thoải mái dọn đường cho tôi. Tôi sẽ lặng lẽ làm việc nhanh thôi. Tiếng tôi xưa nay anh cũng đã biết, chắc không cần phải nhắc lại...
Ông Bình vâng lời làm theo, lạy tạ cám ơn đến mấy lượt, rồi mới ra về ngay.
Đêm ấy, đúng như những gì mà thầy Hoàn nói. Ông Bình đã dọn sẵn nhà cửa, để mở tất cả chốt cửa rồi lặng yên chờ đợi.
Đúng mười hai giờ đêm, một cái bóng người mặc đạo bào màu vàng, nhanh thoăn thoắt lẩn khuất trong đêm rồi chui vào trong căn nhà.
Ông Bình lặng lẽ quan sát hết mọi động tĩnh, chỉ thấy thầy Hoàn nghiêm chỉnh nhảy vọt vào trong căn phòng của Trọng. Thầy ta cố gắng bước đi thật nhẹ để không phát ra một tiếng động nào, cố gắng để không đánh động cho Trọng phát hiện ra là có người đang ẩn nấp ở sau lưng mình.
Vụt một cái, cả thân người thầy Hoàn nhanh như chim nhạn nhảy bổ đến đè nghiến lấy người của Trọng. Rồi dán lên mặt hắn ta một lá bùa, miệng rầm rầm đọc:
- Linh linh cấp cấp, khu trừ ma quỷ!
Rồi đem thắp một ngọn nến ở hướng chính Đông, liên tục quát nạt hô gọi quỷ thần.
Trọng giãy giụa kêu gào một lúc rồi ngừng bặt, dường như hắn đã chịu buông tha cho số phận. Thầy Hoàn thả lỏng toàn thân, thở dài một lúc, rồi đem lá bùa trên người hắn đốt cháy đi hòa với nước. Đổ vào miệng hắn, rồi lại đem gương bát quái ra dò xét. Một lúc sau thì tự nói:
- Ma quỷ đã đi rồi!
Rồi lại đeo một lá bùa lên người của Trọng. Ngay khi đó, khi lão vừa định quay đầu bước đi. Thì Trọng chợt bật dậy túm chặt lấy cánh tay của lão rồi gào lên:
- Chúa của ngươi không phải là chúa của ta!!!
Trong người Trọng như có một sức mạnh cực kỳ khỏe khoắn, mạnh đến kinh người đem toàn bộ cánh tay của thầy Hoàn dựt phăng ra cho nó đứt lìa.
Thầy Hoàn hoảng sợ kêu gào giãy giụa, đôi mắt dàn giụa nước, chảy đều khắp khuôn mặt vì đau đớn. Khuôn mặt Trọng chuyển sang vẻ đáng sợ, mắt gã đen láy, răng gã nhấp nhô lởn nhởn và nói:
- Chúa của ngươi không phải là chúa của ta! Ngươi làm sao cho ta về cõi địa ngục???
Hắn nói xong thì liền cười lục khục. Thầy Hoàn sợ đến xanh mặt cố cắn rằng quay đầu chạy trốn, bỏ lại toàn bộ cánh tay bị rơi ở trên nền đất. Thầy vừa chạy vừa gào lên:
- Không phải ma quỷ không thường, không phải ma quỷ thông thường. Ngươi là giống loài gì???
Thầy Hoàn nhanh thoăn thoắt chạy thoát thân. Bóng người của Trọng cũng dừng sững lại.
Qua khe cửa, ông Bình có thể nhìn thấy hết mọi chuyện, ông nuốt nước bọt dường như có cảm giác có chuyện chẳng lành sắp ập đến với mình.
Ông thấy Trọng lặng lẽ quay về phía này, về cánh cửa này và bước tới.
Ông Bình loạng choạng chạy khắp phòng như muốn tìm lối thoát, nhưng chẳng còn lối thoát nào ngoài cửa chính cả. Mà ngoài ấy, Trọng đang đứng chặn lối đi.
Ông bình suy sụp ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi. Bên ngoài tiếng bước chân cứ vang đi mỗi lúc một đều, dồn dập về phía cửa.
Có tiếng nói của Trọng khe khẽ phát ra hỏi:
- Bố à? Bố đã ngủ chưa?
Ông Bình không nói gì, lặng yên. Trọng lại hỏi:
- Bố ngủ rồi à?
Ông Bình cố sức nín thở cố gắng không phát ra tiếng động, mong sao Trọng cảm thấy rằng ông đã ngủ mà buông tha cho ông. Nhưng những lời sau đó của Trọng đã khiến tinh thần của ông sụp đổ hoàn toàn:
- À, con biết là bố chưa ngủ phải không. Đúng vậy, con còn biết là bố đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Và con cũng biết những chuyện này là do bố vạch ra đúng không? Bố có biết tại sao con vẫn bỏ mặc cho bố muốn làm gì thì làm không? Là vì bố giúp con phi tang những cái xác, nhưng bố có vẻ như hơi quá quắt nhỉ?
Ông Bình càng nghe Trọng nói, tim càng đập nhanh hoảng sợ. Máu ông dồn lên não khiến ông không sao chịu nổi, và đến một lúc nào đó nỗi sợ hãi đến tận cùng sẽ khiến con người ta bàng hoàng đến chết.
Ông Bình mắt mở to và dần chuyển sang lựng đỏ, hốc mắt ông đỏ au chứng tỏ máu đã tàn phá toàn bộ bộ não của ông, tim ông đã làm việc quá nhanh khiến mạch máu quá tải chăng.
Đúng lúc này, Trọng mở cửa và bước vào, hắn tỏ ra hết sức lịch thiệp và không có dáng vẻ gì ghê rợn như vừa rồi. Hắn đến bên cạnh ông Bình và ngồi xuống bên cạnh ông, ngồi xuống bên cái xác rũ rượi đã không còn nhịp đập và mất dần đi hơi ấm của ông. Hắn nói:
- Ồ! Bố đã chết rồi sao? Con còn có rất nhiều chuyện muốn kể cho bố nghe, muốn giải thích cho bố, mà bố đã chết rồi sao? Con đâu có muốn bố chết?
Hắn gào lên và dựng xác ông Bình dậy, cười khành khạch như điên nói vậy.
Và sau tất cả mọi chuyện, loài quỷ vẫn dành chiến thắng.
...
Đêm đó, người ta có thể thấy căn nhà đã bốc cháy rực lửa. Một người đàn ông kín đáo lái chiếc xe ô tô màu đen rời khỏi đó. Hắn ta đội một chiếc mũ bành lớn với một đôi mắt đen láy.
Và thi thoảng ở đâu đó, người ta vẫn có thể nghe thấy một tin tức nào đó. Về một tên sát nhân luôn giết người kèm những mảnh giấy cáo chung cho tội danh của họ. Một con quỷ đã xuất hiện báo hiệu cho sự diệt thế, đó là Envy...
Liệu những kẻ đồng nghiệp quỷ với Envy có xuất hiện không? Người ta không thể biết được, nhưng chúa trời dường như đã lãng quên nhân loại.
Cũng như đạo gia chính thống của vùng đất này không thể nào lý giải và khu trừ được giống loài quỷ vật kia đến từ phương Tây, trong chính thế giới của họ. Quỷ của thiên chúa không phải là quỷ của phương Đông...