Tôi thuộc kiểu người sống về đêm. Vì vậy, thức khuya đến 1, 2 giờ sáng đối với tôi là chuyện quá đỗi bình thường. Chiếc kính cận trên đôi mắt 2 mí của tôi cũng từ thói quen độc hại này mà ra.
Cha mẹ tôi thường xuyên la rầy về việc ấy nhưng trước mặt tôi dạ dạ rồi sau lưng vẫn đâu vào đấy.
Cho đến một ngày...
Tôi đã tự nguyện đi ngủ sớm trong sự ngỡ ngàng và vui mừng của cha mẹ.
...
Tôi về thăm ngoại vào dịp nghỉ hè.
Gia đình tôi sống ở thành phố lớn nhộn nhịp, còn nhà ngoại thì ở tuốt trong thôn quê yên tĩnh. Quê ngoại tuy không giàu có nhưng cũng có điện đóm đầy đủ, trẻ con được đi học đàng hoàng, ở đây cũng không hề có những hủ tục khiến ai nghe qua cũng sợ chết khiếp.
Về quê rồi nhưng nếp sống của tôi vẫn còn trên thành phố, thức khuya dậy muộn là chuyện thường ngày.
Đêm nay cũng thế.
Tôi vào phòng lúc 7h tối và ở lì trên giường lướt wed tới khuya. Ở quê thì tầm này người ta đã đóng cửa tắt đèn đi ngủ hết rồi.
Không gian trong phòng hơi ngộp nên tôi đã mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Từ cửa sổ cách giường tôi khoảng 3m. Vị trí ngay hướng gió thổi nên mát lắm.
Khi thiên thời địa lợi đã có đủ cả, tôi lại yên tâm lướt điện thoại tiếp.
Chẳng biết qua bao lâu, tôi bỗng cảm thấy hơi lạnh.
Cơn gió thổi từ chiếc cửa sổ bằng sắt đã hoen gỉ cuốn theo âm thanh rả rích của các loài động vật có sức sống mạnh mẽ về đêm.
Có tiếng ếch kêu, tiếng tắc kè nhà hàng xóm, tiếng mèo hoang vờn nhau trong đêm như tiếng khóc của những đứa bé đang tuổi bú mẹ. Chúng cứ...
Meoooo....màoooooo...
Gầm gừ suốt.
Lúc to lúc nhỏ. Muốn thê thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.
Kể cũng lạ thật, lũ mèo hoang cứ thích kêu vào lúc màn đêm buông xuống, khi tâm hồn con người đang vào lúc yếu đuối nhất... tiếng kêu của chúng như muốn trêu đùa sự nhút nhát của con người vậy.
Ở xa xa là tiếng chó sủa cùng một số âm thanh hỗn tạp khác mà tôi không biết đó là gì. Nhưng tóm lại, chúng đã thành công trong việc khiến tôi sợ hãi.
Đồng hồ đã điểm 11h30'. Thời gian trôi nhanh thật.
Vận động xương khớp một chút thì lại thấy đau kinh khủng, có lẽ do ngồi xe lâu. Tôi nghĩ mình nên đi ngủ rồi.
Lật đật bước xuống giường và đi đóng cửa sổ. Tôi không kéo rèm cửa vì cảm thấy nó quá dư thừa. Lúc ở trên thành phố cũng vậy, chiếc rèm cửa luôn được móc sang 2 bên gọn gàng, chúng hầu như chỉ để trang trí cho đẹp, rất ít khi thả xuống. Dù sao cửa sổ cũng đóng kín rồi, chẳng có con vật nào bò vô phòng được đâu.
Trở về chiếc giường mềm mại thân yêu. Tôi tháo cặp kính cận xuống để lên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, sau đó vươn vai, sẵn sàng chìm vào những giấc mơ ngập tràn drama Cbiz, Vbiz...
Không biết có phải do tôi nhìn màn hình điện thoại quá lâu nên sinh ra ảo giác hay không mà khi vô thức nhìn ra chiếc cửa sổ tầng 1 hướng thẳng vào màn đêm u tối kia, tôi nhìn thấy một bóng hình trăng trắng...
Là bóng người!
Tôi không nhìn rõ thứ bóng trắng mờ ảo kia vì tôi đã tháo kính cận ra rồi. Trước mặt tôi là một thế giới mờ ảo, mọi thứ xung quanh tôi đều mơ hồ...
Khi tâm trí dần bình tĩnh lại thì tôi đã nghĩ đến 1 trường hợp mà tôi không mong muốn nhất. Lưng tôi cứng đờ, tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng mình sau đó lan ra đến từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Các ngón tay của tôi bắt đầu run nhẹ, cường độ run rẩy lại tăng dần theo thời gian. Mắt tôi vẫn dán chặt vào cái bóng trắng đó, không dời đi đâu được, cổ không xoay được, miệng không nói được, chân không cử động được, cơ thể ngoài việc "thở " do tôi kiểm soát ra thì những bộ phận khác đều không nghe theo lời tôi, giống như cơ thể này không còn thuộc về mình nữa. Tôi bây giờ giống như con rối đang chờ đợi chủ nhân điều khiển.
Tôi không biết bóng trắng xuất hiện từ khi nào?
Là khi tôi đang mải mê lướt điện thoại, chìm đắm trong thế giới của riêng mình thì nó đã có mặt ở đó ?
Nó muốn chơi trò cút bắt với tôi sao?
Đến khi thấy tôi sắp bước ra đóng cửa sổ thì nó lại nấp đi, khi thấy tôi quay người đi vào phòng thì lại ló đầu ra nhìn tôi, theo dõi từng động tác của tôi, mải mê ngắm nhìn nên không trốn kịp rồi bị tôi nhìn thấy?
Hoặc...nó có ý đồ gì khác?
Từng giả thuyết cứ ẩn hiện trong đầu tôi, cơn rét lạnh từ bên trong cơ thể vẫn chưa dứt. Cái lạnh từ bên ngoài thì đã có áo ấm, chăn ấm đắp vào. Vậy cái lạnh từ bên trong thì lấy cái gì đắp đây?
Cha ơi, mẹ ơi, cứuuuu con....
Tất nhiên những lời này chỉ có thể gào thét trong lòng.
Đến khi tôi nghĩ mình sẽ bất động như vầy tới sáng thì bóng trắng đột nhiên chuyển động. "Nó" nhẹ nhàng "lướt" ngang qua cửa sổ...
Hơi thở của tôi cũng ngưng đọng theo tốc độ di chuyển của "nó".
Bên ngoài cửa sổ lại trở về trang thái tối đen như mực.
Sau khi bóng trắng biến mất khoảng 1 lúc, tôi mới có can đảm nhúc nhích. Tôi lần mò bò lại công tắc rồi bật đèn phòng lên, cả căn phòng sáng rực trong đêm tối.
Tôi từ từ nằm xuống, giở mền ra và chui vào, sau đó trùm mền kín mít, tôi tự vo tròn mình lại như một chiếc kén, không dám nhúc nhích.
Cả quá trình di chuyển của tôi rất chậm, như sợ nếu gây ra tiếng động sẽ lại làm kinh động đến những kẻ "không mời mà tới" quay trở lại.
Đèn phòng tôi vẫn sáng đến khi bình minh ló dạng...
....
Khi trời sáng, tôi cũng không dám kể chuyện này cho ba mẹ và ông bà nghe, vì tôi biết rõ hậu quả, một khi nói ra thì tôi sẽ bị la xối xả vì tội thức khuya. Người chịu thiệt chắc chắn là tôi, còn con ma đó vẫn bình an vô sự, không sứt mẻ miếng gì.
Thay vào đó, tôi đã tự thay đổi thói quen cố hữu của mình.
THỨC KHUYA.
Sau đêm đó, bắt đầu từ lúc 6h chiều tôi đã đóng chặt cửa sổ lại, kéo rèm cẩn thận. 9 giờ tối tôi đã lên giường ngủ. Không dám thức khuya như lúc trước.
Đến khi về thành phố vẫn vậy. Tôi vẫn duy trì thói quen mới đó. Tuy nhiên thời gian sẽ kéo dài thêm một chút vì tôi còn phải học bài. Nhưng tuyệt nhiên không thức quá 11h đêm.
Tấm rèm cửa màu hồng phấn ít khi được mở ra của tôi, nay đã hoạt động chăm chỉ rồi.
Nghĩ lại chuyện mình đã trải qua...tôi có nên cảm ơn chứng cận thị của mình không nhỉ?
♥️♥️♥️♥️♥️♥️🌟♥️♥️♥️♥️♥️♥️
-----> Nguồn: 1 comment trên FB. Câu chuyện chỉ đơn giản là bạn ý về quê xong gặp ma lướt qua cửa sổ, bạn ấy sợ hãi nên quăng điện thoại rồi đi ngủ. Bạn ấy cũng tự dặn lòng sẽ không thức khuya nữa. 😂
🌷p/s:
Hello các bạn đã đọc tới dòng này, thật ra truyện của mình ngoài việc chia sẻ với mọi người những câu chuyện ma mình từng gặp, thấy hoặc nghe kể lại thì đây có lẽ còn là 1 blog trá hình của mình nữa cho nên mới có dòng này. 🤣🤣🤣
Lâu ròi mình không viết lại truyện, cũng đã gần 2 năm tính từ hồi tháng 12/2019 😃.
Haizz....
Định bụng sang năm mới sẽ viết tiếp nhưng do bận học nên mình đã xoá Wattpad và ngưng đọc truyện một thời gian.
Sang năm 2021 thì dự định đầu năm sẽ tải lại Wattpad rồi tiếp tục series truyện ma, ai ngờ lại bị cuốn theo Drama quá trời, dứt ra hông được nên bỏ bê tới bây giờ. 🤣 Tầm 1 tháng nay mình bắt đầu đọc truyện trở lại, nên quyết định sẽ vực dậy cái series truyện ma đang trên đà chết yểu này nha. 😂
Lâu quá ko viết nên có lẽ đã lụt nghề, đọc lại mấy câu chuyện đầu khá ổn, dần về sau hơi lủng củng. Mọi người thông cảm nha. 😅
Cảm ơn các bạn vì đã đọc đến dòng này. ♥️
🌈 gemgem918_tiểu Háo Sắc YY 🌷
#Bonus: câu chuyện và status bên trên được viết cùng thời với Drama anh chàng họ Ngô X X, sau đó là một chuỗi ngày showbiz ngập tràn drama ...
Hôm nay mình mới chỉnh sửa chút nội dung truyện và update 🥰