Tôi cũng không nhớ rõ lắm chuyện này xảy ra vào lúc nào. Hình như là trước năm 1975, khi bố tôi lần đầu lên Sài Gòn học. Bà nội tôi vì nhớ bố tôi nên bà đã bắt xe lên Sài Gòn một chuyến. Lúc đi ngang đèo Hải Vân ( một vùng đèo trải dài khoảng 20km từ Huế đến Đà Nẵng ) thì trời cũng đã dần tối, nội tôi bỗng nhìn thấy phía bên lề đường có một người đàn bà đội nón lá, quần áo xộc xệch, vai gánh 2 đứa con nhỏ đứng vẫy xe. Nội nhớ lại lúc lên xe thì bác tài xế có dặn là khi qua đèo Hải Vân nếu có thấy ai đó vẫy xe thì cũng đừng nói hay thắc mắc gì. Lúc đó nội đang nghĩ đến lúc gặp bố tôi sẽ cho ông bất ngờ như thế nào nên cũng không để ý gì lắm đến lời của tài xế. Giờ nhớ lại mới thấy thắc mắc. Người đàn bà đang gánh con đó trông rất đáng thương, cơ thể gầy gò yếu ớt của bà ấy đang phải chịu đựng từng đợt gió lạnh về đêm của đèo Hải Vân. Xe chạy lướt qua người đàn bà tội nghiệp kia thì nội tôi mới hỏi tài xế :
- Bác tài xế ơi, sao không ai đón bà ấy vậy. Tối rồi mà còn đứng đó lại gánh hai con nhỏ nữa, nguy hiểm quá !
Tài xế đáp :
- Cô ơi, cô nhìn qua bên hông xe thì biết !
Nội tôi nhìn qua thì thấy người đàn bà trông có vẻ yếu ớt ấy đang chạy sát bên hông xe. Bà hoảng hồn, vì khoảng cách giữa chiếc xe và người đàn bà gánh con ấy cũng khá dài, nhưng không hiểu sao trong phút chốc đã đuổi kịp xe của nội tôi. Chiếc nón lá bị gió thổi nên bật ngược ra sau, để lộ ra một khuôn mặt gầy gò, xanh tái. Đôi mắt hốc hác mở to như muốn cầu xin giúp đỡ. Nội tôi không thấy rõ hai đứa bé bên gánh của bà ấy. Chỉ biết người đàn bà ấy đang dốc hết sức đuổi theo xe như muốn xin đi nhờ. Xe chạy được một đoạn thì người đàn bà đội nón lá vai gánh hai đứa con dần mờ nhạt rồi biến mất trong đêm tối, trong không gian âm u và giá lạnh của ngọn đèo Hải Vân.
Nội tôi vẫn còn mơ màng vì chuyện vừa rồi thì bác tài xế dường như cũng hiểu được rồi giải thích :
- Buổi tối ai đi ngang qua đây đều thấy nó đứng đó vẫy xe. Hễ ai không biết hỏi sao không ai đón nó thì y như rằng nó chạy theo xe !
Nội tôi rùng mình.
Từ đó, mỗi lần đi qua đèo Hải Vân, bà không khỏi nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy, trời tối đen, gió thổi xào xạc, hình ảnh một người đàn bà đội nón lá, vai gánh hai đứa con đang đứng vẫy xe bên lề đường.
p/s: ❤