Tôi quen anh khi hai đứa còn nhỏ, anh hơn tôi 1 tuổi, lại gần nhà nên tôi được bố mẹ giao anh mỗi khi đến trường.
Đó là khoảng thời gian tôi lẽo đẽo theo anh, trên chiếc xe đạp cũ cùng anh rong đuổi trên những con đường làng gồ ghề.Tôi có một gia đình đầm ấm, yêu thương tôi, che chở tôi mỗi khi tôi mệt mỏi nhất.
Tại vì là con út nên tôi được chiều chuộng hơn các thành viên trong nhà.Trái ngược với tôi, tình cảm ấm áp đó đã rời xa anh khi mới 12 tuổi, cái tuổi cần nhất hơi ấm của gia đình, cần những câu mắng của bố khi thấy anh chơi game, cần những món cơm mẹ làm hay những lời dỗ dành.Tất cả anh không có, rồi bố mẹ anh mỗi người tìm cho nhau một gia đình mới, mái ấm mới, còn anh thì để bà ngoại chăm lo.
Anh dần lớn lên thành một học sinh ưu tú, ngoan ngoãn, hoà đồng, được tất cả mọi người yêu quý.Khi tôi đến 15 tuổi mộng mơ, ngây thơ, với những câu chuyện ngôn tình sến súa, ngày nào cũng mơ mộng có chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến làm quen, hay là mơ tưởng oppa hàn quốc bước ra từ những phim ảnh.Và cũng là thời điểm, tôi bước sang một trang mới, phải tiếp thích nghi với môi trường mới, thầy cô và những người bạn mới.
Tôi không còn ngồi sau xe anh nữa, nhưng dù thế anh vẫn đợi tôi mỗi khi đến trường.Hôm đó vào tiết toán, cái môn mà tôi khó ăn điểm nhất với một đứa kém thông minh như tôi.
Chỗ tôi ngồi là cạnh cửa sổ hướng ra sân trường, như mọi hôm, tôi lấy sách che nửa khuôn mặt của mình để lơ đãng vào tầm suy nghĩ mộng mơ nào đó.Ánh mắt tôi vô tình di chuyển đến một thân hình- một chàng trai mặc áo sơ mi đồng phục, quần tây, giày trắng, anh tựa nhẹ vào gốc cây cạnh bờ ao, xung quanh là đám bạn.
Họ đang nói chuyện rất vui vẻ, không biết nói đến điều gì mà đôi mắt đó nở ra ý cười, có khi đôi lông mày khẽ nhíu lại khó coi, rồi được giãn ra.
Bầu trời trong xanh, có chút ánh nắng mùa thu hắt qua càng tô đậm lên bóng dáng đứng đó.Tôi cứ nhìn anh như thế, mà cô giáo gọi lúc nào không hay, đến khi đứa bạn huých nhẹ, tôi mới tỉnh mộng, nhưng đã quá muộn.
Tôi bị lôi đứng phạt ở góc lớp, cầm cuốn sách trên tay, tôi vờ như đọc nhưng ánh mắt vẫn nhìn chàng trai đó, như có cảm giác, ánh mắt đó nhìn qua chỗ tôi rồi cười nhẹ.
Đó là lần đầu tiên tôi biết thích một người là thế nào.“Chiều em bị đứng góc lớp à”- anh vừa đạp xe, vừa quay qua tôi hỏi“Dạ...tại bài khó quá không giải được anh..”“Có gì không hiểu hỏi anh, anh chỉ cho.”- anh nhìn qua tôi nói“...dạ...”***Từ buổi cảm nắng chàng trai đó, mỗi ngày tôi dậy rất sớm, tập kẻ chân mày trên mạng, tô điểm chút son nhẹ và mái tóc như nữ sinh hàn quốc từ bộ phim hôm trước, tôi chải chuốt hơn và lo đến ngoại hình hơn, có lúc anh nhìn tôi một cách kì quái nói:“...!lông mày em như sâu róm thế!...!tóc em sao như bà cô 40 vậy!”Tôi mím môi cho qua, phóng xe chạy trước.
Để lại anh với trận cười phía sau.
Anh cố đuổi theo tôi hỏi vọng: “đã yêu anh nào rồi hả!...!anh đoán đúng rồi nha...!mặt em đỏ như quả ớt rồi kìa.” anh mỉm cười trêu tôi trên suốt quãng đường đi học ngày hôm đó.Hằng ngày, tôi và anh vẫn đi trên con đường đó.
Với những câu chuyện của ngày đến trường, tôi nghĩ, anh cũng có tình cảm với tôi, chúng tôi như cặp đôi thanh mai trúc mã của những cuốn ngôn tình vậy.Đến một ngày anh hỏi tôi: “nếu bây giờ anh yêu có phải sớm quá không?”Tôi nhìn anh ngại ngùng nói: “...không đâu anh...mấy bạn lớp em chúng nó có người yêu hết rồi đó...”Anh quay qua tôi mỉm cười nói: “...vậy à...không sớm cũng không muộn nhỉ.”“...dạ...mà anh thích ai rồi sao..”- tôi nén nhìn anh hỏi“Ừ anh biết yêu một người...!đó là một cô gái...!dễ thương, tốt bụng, hiền lành và cũng rất xinh nữa...”- anh nhìn mỉm cười nói rồi quay ra tôi hỏi tiếp “...anh tính sẽ tỏ tình không biết cô ấy có đồng ý không nữa.”“...chắc chắn đồng ý.”- tôi giơ ngón trỏ lên mỉm cười đápAnh nhìn tôi bật cười nói “...ngày mai anh sẽ ngỏ lời với cô ấy.”Ngày hôm sau, tôi trang trang điểm nhẹ hơn, vẫn là trước áo đồng phục được tôi là phăng hơn ngày thường.
Suốt buổi ngày hôm đó, tôi nhìn ra sân trường tưởng tượng đến những khung cảnh anh sẽ tỏ tình như thế nào và câu trả lời anh ra sao.
Suốt buổi học ngày hôm đó, trong đầu tôi không tiếp thu được bài học nào.Nhưng...!nghĩ lại là do tôi tưởng tượng mà thôi.
Chỉ mình tôi đa tình, chỉ mình tôi đơn phương với tình cảm đó.Khi nhìn anh với người con gái đó nói chuyện với nhau trên sân trường, cùng nhau đi dưới mái hiên phòng chờ.
Lúc đó, tôi mới hiểu ra.
Thì ra, có lúc tôi ngốc đến với, đến mức nghĩ rằng người anh ấy tỏ tình là mình.“Đây là Linh, bạn gái anh.”- anh chỉ người ngồi phía sau mình rồi quay qua tôi nói: “em gái hàng xóm gần nhà mình.”Tôi quay qua gượng cười nói: “chào chị...em là Hân..”Đáp lại tôi là nụ cười toả nắng cùng giọng nói nhẹ nhàng: “chào em...!rất vui được gặp em.”Qua màn chào hỏi vốn có.
Hai người nói chuyện với nhau say sưa như là khoảng không gian dành riêng cho hai người.
Hiện tại lúc đó, tôi cảm thấy mình thật dư thừa trên con đường hằng đi qua.Nhìn vị trí của chị ấy bây giờ, trước kia tôi đã từng ngồi, nhưng hiện tại nó không còn là của tôi nữa rồi...nó đã tìm được chủ nhân vốn có của nó mà không phải tôi.Bất giác, tôi đi chậm lại, lùi lại một khoảng phía xa...***Yêu thôi mà sao lại đau như vậy...chỉ là thích thôi tại sao mệt mỏi đến vậy.
Yêu một người đã khó, nhưng yêu một người không yêu mình còn đau khổ hơn...Tạm biệt mối tình đầu...Tạm biệt tình yêu đơn thuần...Tạm biệt mối tình đơn phương...Kí bút: 27/8.