Tháng 9- tháng những điều bình dị nhất, được ví von như tháng của sự tươi mát, mới mẻ, hẳn rằng khi đi trên đường ta thường bắt gặp được cảnh những chiếc lá vàng rơi xuống đầy ấp các con phố nhỏ, đó là sự nhường chỗ cho những trồi non mới bắt đầu chớm nở, đó cũng chính là khoảng thời gian tuyệt nhất để những cặp đôi yêu nhau dạo quanh Hồ Tây thơ mộng...Tôi cũng đã gặp anh vào tháng 9- chàng trai có nụ cười ấm áp, anh đến như một sự sắp đặt có trước mà thượng đế dành cho tôi vậy.Hôm đó, vào buổi tối đầu thu, những cơn gió nhẹ thổi qua những tán cây bên cạnh tạo ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng, kéo theo đó là mùi hương thoang thoảng ở đâu đó bay đến, khiến cho người ta cảm giác dễ chịu, thoải mái sau một ngày mệt mỏi, cũng như mọi ngày, tôi đứng một mình ở trạm xe buýt để bắt chuyến xe cuối của ngày để trở về nhà...“B...bạn cho mình hỏi còn chuyến xe nào qua đây không?”- một giọng nói vang lên“...còn một chuyến cuối đó”- tôi nhìn qua chỗ phát ra giọng nói.
Đó là một chàng trai, cũng tầm hơn hoặc bằng tuổi tôi.
Cậu ấy có má lún đồng tiền với chiếc răng khểnh duyên dáng, khi nói hoặc cười sẽ tạo cho người đối diện cảm giác thân thiện như đã quen từ trước”...mà bạn về đâu?” tôi hỏi thêm“Mình về ngã ba Xuân Thuỷ...”“vậy...thì bạn đi xe 32 có qua đó đấy, xe tầm 5p nữa là tới thôi”“Ừ..cám ơn bạn..mà bạn xuống đâu vậy”“...mình xuống chỗ đại học thương mại”Rồi Tôi và anh, cùng ngồi trên chuyến xe cuối- chuyến xe người ta nói không thể bỏ lỡ, chuyến xe được coi như định mệnh gặp gỡ, kể từ đó, như có hẹn, tôi và anh lại gặp nhau ở trạm xe đó.“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”-cậu ấy mỉm cười bắt chuyện“À...dạ”“Lần trước, cám ơn bạn nhiều nha”“Hì...không có gì ạ”- tôi ngại ngùng nói“Bạn là sinh viên à...”“...mình sinh viên năm 2...bạn thì sao”“Mình năm 3, đang đợi bằng tốt nghiệp”“Dạ...vậy anh hơn tuổi em rồi...anh học trường nào vậy?”“Hì...công nghệ thông tin...em học thương mại à!”“Dạ...”“...sao em không đăng kí ca sáng ấy, con gái đi tối không an toàn đâu”“Tại...cũng vướng lịch học anh ạ”Và mấy lần sau đó, ở trạm xe buýt, có hai người cùng nhau tán gẫu, cùng nhau nói chuyện qua lại trong thời gian chờ đợi, vì thế mà cũng giảm được sự sợ hãi cùng cô độc, những cơn gió mùa thu nhẹ lướt qua cũng muốn làm cho bầu không khí đó trở nên thoải mái hơn.Và anh không biết, kể từ mấy lần gặp anh, dù không vướng lịch học, tôi cũng đăng kí ca tối, để được về trên chuyến xe đó, trên chuyến xe có anh...Mùa thu tháng đó, có anh tôi mới không cô đơn, có anh tôi mới không cô độc một mình giữa biển người...Rồi vào một ngày, Tôi không còn tình cờ hay cố tình bắt gặp anh ở đó nữa, chàng trai đó biến mất, như chưa bao giờ tồn tại, giống như người qua đường thoáng qua rồi cũng sẽ biến mất trong đám đông ngoài kia...vì người ta nói, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, gặp ai thì cũng sẽ gặp, ai đi rồi cũng đến lúc họ phải đi, quan trọng họ ở lại đó bao lâu mà thôi.Và từ đó, tôi vẫn một mình đứng ở bến xe đó chờ đợi......nếu được tôi vẫn muốn mình gặi lại anh trong đám đông đó...***Khi đã hiểu được ý nghĩa đó, tôi vẫn phải trở lại cuộc sống thường ngày, không vì thói quen nào đó để đánh mất giá trị cuộc sống phía trước...“Hân em đến chưa vậy”“Em đến rồi chị...”“Lên tầng 2 nha...chị đang ở trên đấy”“Dạ...”Tôi cất điện thoại vào trong túi cặp, nhàn nhạt bước lên tầng 2, nhìn qua một lượt thấy cánh tay của chị Minh cách đó không xa.
Tôi từ từ lại gần.“Chỗ này đẹp lắm.
Rì viu cũng ok luôn.
Mà đồ uống khỏi bàn nha”- chị Minh nhìn tôi nói“Cũng không tệ...”-tôi ngồi xuống mỉm cười đápKhung cảnh quán rất đẹp.
Bước vào quán như đang bước vào khu vườn nhiều màu sắc, quán lấy phong cách nhẹ nhàng làm chủ đạo, tạo cho người đến cảm giác thật bình yên như đang lạc vào khu vườn nhỏ.Chúng tôi chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài dòng người xe cộ đi lại, tấp nập, nhưng bên trong quán vẫn không ảnh hưởng gì...“Hai bạn dùng gì”-một giọng nói vang lên“Cho mình một ly cà phê còn em uống gì...”-chị Minh lay tôi trở về hiện thực“Dạ cho em một hồng trà...anh làm ở đây ạ”-tôi nhìn chàng trai trước mặt ngạc nhiên nói“Ừ anh làm thêm ở đây...em đến cùng bạn à”- Khanh nhìn tôi mỉm cười“Dạ...em đi cùng chị làm cùng”- tôi nhìn qua chị Minh“...bạn 1 cà phê”-rồi anh nhìn qua tôi nói: “em uống hồng trà đúng không? Anh đi lấy đồ uống cho hai người”- anh nói rồi xoay người bước điSau khi Khanh đi chị Minh kéo tay tôi hỏi:“Em quen cậu ấy à”“Dạ...cũng gặp nhau mấy lần chị”Chị Minh càng ghé sát người qua thăm dò: “Có trai giấu chị nha.
Khai mau...cậu ấy bao nhiêu tuổi? Học cùng em à? Cậu ấy có người thương chưa?”“Chị không phải ế quá đâm ra dại trai chứ...”- tôi chỉ muốn đập vào cái bản mặt dại trai của người đối diện“Thì em cứ nói đi có sao đâu”- chị Minh bày điệu bộ năn nỉTôi lắc đầu giải thích: “Hazzz...anh Khang hơn em 1 tuổi, trước anh học công nghệ thông tin, còn có người thương thì em không biết...”“...trai công nghệ thông tin nha.
Nghe nói con trai bên đó vừa đẹp trai, vừa giỏi...không tồi đâu...giờ được nhìn tận mắt rồi.
Không ngờ giang hồ đồn thổi là có thật...”- chị Minh ngấm ngác nói“...thế mà em không biết”-tôi nghiêng người nói“E...em đúng là không cập nhật tin tức bao giờ...”- chị Minh cốc lên đầu tôi“Đau...”- tôi ôm đầu“Đồ uống của hai người đây...”- Khang bê đồ uống bất ngờ nhìn dáng vẻ hiện tại của tôi mà bật cười.
Đó là nụ cười tôi yêu thích nhất từ anh dịu dàng mà ấm áp.
“Tí em có rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em một chút”- Khanh quay qua tôi hỏi“Dạ được ạ...hôm nay em cũng không có tiết”-tôi điều chỉnh giọng nói, không muốn người đối diện thấy được sự khẩn trương của mình trong câu nói“Ừ...đợi anh xong việc rồi mình gặp nhau ”- Khang nhìn tôi nói, rồi quay qua chị Minh “hai người nói chuyện vui vẻ, mình đi vào trước” rồi Khang vội vàng bước đi.“Cậu ta hẹn em là có ý j...đừng nói là tỏ tình nha...”-chị Minh nháy mắt bên cạnhTôi có chút ngại ngùng nói: “Chị đừng nói bậy...”***Tiễn chị Minh về.
Tôi ngồi đợi anh, lúc đó cũng là 5h chiều...“Đợi anh lâu không!”-Khang chạy lại chỗ tôi nói“Dạ không, em cũng mới tiễn chị Minh về thôi”-tôi nhẹ nhàng nói“Em muốn đi đâu...vậy em có muốn đi dạo qua Hồ Tây không?”- Khanh ngại ngùng hổi“...dạ cũng được ạ”-tôi nhỏ giọng đápTôi và anh cùng nhau bước ra quán.
Tôi quay qua chỗ anh nói: “trạm xe buýt cũng gần đây thôi, ở bên trái anh đi tầm 3p là là tới...” rồi tôi chỉ tay qua hướng đóAnh nhìn tôi cười nói: “...anh đưa em đi bằng xe máy...” như nhìn thấy xấu hổ của tôi, anh nói thêm “..đi thôi”Tôi ngại ngùng mà đi theo anh.
Khung cảnh hoàng hôn ở Tây Hồ rất thơ mộng,người ta ví mùa thu là nàng thơ của thu sĩ,quả không sai, trước mặt tôi là những ánh nắng ít ỏi chiếu qua làn da của anh, những chiếc lá vàng quanh đây rơi xuống khi bị cơn gió nhẹ của mùa thu thổi qua, quanh hồ là những cặp đôi nắm tay nhau dạo quanh ngắm cảnh, cùng nhau ghi lại khoảng khắc vui vẻ có nhau, tạo ra một bức tranh phong cảnh thật tuyệt đẹp...“Em làm bạn gái anh nhá”-Khanh nói cùng tiếng ồn ào của những người đi lạiTôi ngơ ngác hỏi lại:”...dạ..”Khanh dừng xe bên lề đường, quay người lại nhìn vào đôi mắt tôi lặp lại một lần nữa: “Em làm bạn gái được không..”Đối diện với lời tỏ tình, với ánh mắt đang chờ mong đó.
Tôi có chút ngạc nhiên, kéo theo là sự vui vẻ cùng ngại ngùng, tôi cúi đầu đáp lại để che đi đôi má đang đỏ lên của mình”...được ạ”Khanh cười lấy tay cốc nhẹ lên chiếc mũ bảo hiểm trên đầu tôi: “vậy hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta..” rồi anh quay người chở tôi dạo quanh một vòng Hồ, như thể chúng tôi là người yêu của nhau.Ánh hoàng hôn hồng hồng càng đậm hơn trên nền trời xanh nhạt.
Cùng với đôi má đang ửng hồng của tôi tạo lên sự hoà quyệt đến kì lạ...Khanh nhìn qua gương chiếu hậu cười nói: “cảnh đẹp thật...”Hôm đó, tôi cũng không biết anh chở tôi dạo mấy vòng Hồ Tây nữa.
Khi nhìn đồng hồ đã là 7h tối rồi...Nhưng bù lại trong khoảng thời gian đó, tôi mới biết được, hôm gặp tôi là lúc xe máy của anh bị xì hơi, anh dắt xe qua tiệm rồi chạy đến trạm xe buýt, tình cờ gặp tôi ở đó.Rồi những lần sau, anh cũng không lấy xe mà muốn tôi đi chuyến xe đó.Tôi hỏi tại sao.
Anh nói: ”anh không nghĩ nhiều, lúc đó thấy em đứng một mình ở đó, anh chỉ muốn đi cùng em thôi”.Anh còn nói mấy tuần qua anh về quê có chút việc gấp, lái xe đến trạm xe buýt để gặp em thì không thấy tôi chờ khi chuyến xe cuối đó về trạm anh mới trở về nhà, lúc định liên lạc với tôi lại nhận ra mình không có số hay phương thức liên lạc với tôi cả.Anh nói, lúc đó thật sự bất lực, chỉ mong tôi không sao...anh thầm mong nếu định mệnh cho anh gặp em thêm một lần nữa, anh sẽ không bỏ lỡ...Định mệnh đó đã chúng tôi lại gặp nhau một lần nữa, và lần này chúng tôi không bỏ lỡ nhau nữa như không bỏ lỡ chuyến xe cuối để trở về nhà vậy.Giờ đây, mùa thu năm nay, mùa thu năm sau chúng tôi có nhau, cùng nhau nắm tay đi qua mấy vòng Hồ Tây với những câu chuyện vui buồn của nhau.
Đó là mùa thu tuyệt nhất, mùa thu của tình yêu và mùa thu có anh.Chúc cho những người yêu nhau, sẽ đến được với nhau, hay những người chưa gặp được định mệnh của đời sẽ sớm gặp được chỉ cần bạn tin tưởng vào nó, rồi sẽ có một ngày định mệnh sẽ không bỏ qua bạn và nó sẽ đến lúc mà bạn không ngờ đến...đó là một ngày không xa.***“All my lifeI waited for someoneAnd all this timeYou were the one so...”Tôi cầm điện thoại nói: “Em đây...”“Em xong chưa...anh đang ở dưới nhà rồi.
Nhanh lên, Hồ Tây vào giờ cao điểm hay kẹt xe lắm...”- một giọng nói trầm ổn vang lên“Em xuống liền....”- tôi tắt máy chạy xuống lầu, phía dưới là anh chàng trai mùa thu của tôi....