Khi còn bé, tôi rất thích nghe chuyện về cô bé Lọ Lem. Tôi luôn tự tưởng tượng rằng mình là Lọ Lem và chờ đợi hoàng tử tới đón.
Đã từng...
***
"Lam, biết tin gì chưa?"
"Gì? Lại chuyện Hoàng Tử cặp với hoa khôi trường mình hả?"
"Ài, biết ngay mà, bà lạc hậu quá! Chuyện ấy xưa rồi. Tin tức nóng hổi vừa ra lò sáng nay đây. Hoàng Tử thích Nấm Độc á."
"À há."
"Là Nấm Độc lớp C ấy! Không phải hoa khôi mĩ nữ mà là Nấm Độc! Ôi trời, Hoàng Tử có phải bệnh rồi không mà lại đi thích con nhỏ đó chứ, vừa cù lần lại vừa xấu xí. Nhưng mà nhỏ sướng thật đó, cứ như Lọ Lem ấy. Híc, khi nào thì hoàng tử của tui mới tới đón tui đây? Tui không cần ảnh đẹp trai ga lăng như Hoàng Tử đâu, chỉ cần đẹp trai vừa phải, ga lăng vừa phải cũng được rồi..."
Nhìn đứa bạn tâm giao đang thao thao bất tuyệt, tôi chỉ đành nhún vai bất lực. Chính tôi cũng không hiểu sao một đứa sống nội tâm như tôi có thể làm bạn với bả cơ chứ.
Nhưng mà, Lọ Lem sao? Cũng đúng, đến một đứa bình thường đến không thể bình thường hơn như tôi còn cảm thấy gu ăn mặc của nhỏ lỗi thời cơ mà. Tóc tai lúc nào cũng lòa xòa che hết mặt cộng thêm cặp mắt kính dày cồ cộ, lại còn bộ đồng phục ngàn năm không đổi nữa chứ. Chẳng qua, nhỏ không phải đứa con thất lạc của chủ tịch tập đoàn LC sao? Cũng như Lọ Lem, vốn dĩ đã là con nhà quý tộc.
Kể từ giây phút nhận ra điều ấy, tôi đã tự tay phá nát cái ảo tưởng mà bản thân tự xây nên. Rằng sẽ không bao giờ có chuyện hoàng tử tự đến tìm tôi đâu. Cảm giác hụt hẫng khi biết ước mơ của mình chẳng thể thành hiện thực được, khó diễn tả lắm. Nhưng mà chính điều ấy lại làm tôi nhận ra, nếu tôi không cố gắng thì sẽ chẳng thay đổi được gì cả. Tự bản thân tôi sẽ đi tìm kiếm hoàng tử của mình.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, tôi chẳng thể áp đặt nó nên ai cả.
Mà mơ mộng thực ra cũng tốt, có thể cho mình một mục đích để tiến lên. Như đứa bạn của tôi, biết đâu vào một ngày đẹp trời nào đó, hoàng tử trong mộng sẽ đến tìm nó?