Tim Lâm Mạc Huy đập mạnh.
Anh cải trang thì lấy đâu ra chứng minh nhân dân?
Nhưng Lâm Mạc Huy cũng không nôn nóng, anh giả vờ ngây ngô thật thà, nói với bọn họ là mình không đem theo.
Anh vốn tưởng rằng mình có thể nói láo cho qua chuyện nhưng kết quả mấy người đó đã làm thật, bắt anh phải về nhà lấy chứng minh cho họ xem.
Lâm Mạc Huy không còn cách nào khác chỉ đành quay người rời đi.
Anh đã nhìn ra có lẽ mười gia tộc lớn đã đoán ra được anh sẽ cải trang để rời khỏi tỉnh nên đã bắt đầu kiểm tra nghiêm ngặt khắp nơi.
Lâm Mạc Huy hết cách chỉ đành lái xe máy vào trong rừng, dự định sẽ đi vòng qua núi để rời khỏi tỉnh.
Đường núi hiểm trở, anh mới đi được một đoạn thì không thể lái xe máy thêm được nữa.
Lâm Mạc Huy chỉ đành bỏ xe lại và đi bộ xuyên qua rừng.
Anh cứ đi bộ như thế hết gần một ngày, cuối cùng cũng ra khỏi được phạm vi của tỉnh.
Anh đến một thành phố ở gần đó, tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lúc rồi tìm một chiếc xe, định rời khỏi đó.
Nhưng anh chưa lái xe đi được bao xa thì đã bị mấy chiếc xe đuổi theo.
Một chiếc xe xông thẳng lên, ép xe của Lâm Mạc Huy phải dừng lại.
Mười mấy người bước xuống từ mấy chiếc xe còn lại, bao vây xe của Lâm Mạc Huy ở chính giữa rồi hét lớn lên, bắt Lâm Mạc Huy phải xuống xe.
Lâm Mạc Huy cảm thấy rất kỳ lạ,sao người của mười gia tộc lớn lại có thể tìm ra được anh?
Kẻ cầm đầu là một tên mập, anh ta quan sát Lâm Mạc Huy một lượt rồi cầm một tấm hình ra đối chiếu một lúc.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn tấm hình thì mặt anh lập tức biến sắc.
Người trong hình là dáng vẻ đang cải trang hiện tại của anh.
Nhìn cảnh trong bức hình này thì biết nó đã được chụp lúc anh lái xe máy bị mấy người đó chặn lại.
Cũng tức là lúc đó người của mười gia tộc lớn đã chụp hết lại hình của những người đi ngang qua đó.
Mà người không có chứng minh nhân dân như anh thì sẽ bị chú ý nhiều hơn.
Bây giờ anh đã đi vòng qua vành đai canh phòng của mười gia tộc lớn, đột nhiên xuất hiện ở một thành phố khác, nhất định là đã lập tức bị theo dõi.
Trong lòng Lâm Mạc Huy cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cuối cùng bây giờ anh cũng biết rốt cuộc thực lực của những gia tộc lớn này mạnh cỡ nào.
Sức kiểm soát của mười gia tộc lớn đối với cả tỉnh Hải Dương đã đạt đến mức khiến cho người ta phải thấy khiếp sợ.
Trong tình hình như thế, Lâm Mạc Huy sẽ không dễ dàng gì có thể thoát khỏi sự vây bắt của mười gia tộc lớn.
Tên mập cầm đầu so sánh một lúc rồi bắt đầu tra hỏi, muốn Lâm Mạc Huy lấy chứng minh nhân dân ra.
Lần này Lâm Mạc Huy cũng không thể tiếp tục nói là không đem theo nữa.
Anh không nói lời thừa thải mà trực tiếp ra tay, dùng kim bạc đánh đổ mấy người bên cạnh.
Sau đó anh lập tức lủi đến chiếc xe ở phía sau cùng rồi lên xe, tức tốc rời khỏi đó.
Khi đám người đó kịp phản ứng lại thì vừa la hét đuổi theo vừa gọi điện thoại thông báo cho mười gia tộc lớn.
Còn phía Lâm Mạc Huy thì anh đã sắp sửa lái xe xông thẳng lên đường cao tốc rồi.
Kết quả, anh vẫn chưa kịp đến ngõ lên đường cao tốc thì đã bị mấy chiếc xe khác chặn lại.
Mấy chiếc xe đó vây anh lại ở giữa, có hơn hai mươi người bước xuống xe.
Cầm đầu là một thanh niên có thân hình cao to vạm vỡ, anh ta chỉ thẳng vào Lâm Mạc Huy và nói: “Nhóc con, mày cũng gian xảo thật đấy.”
“Trang điểm cải trang, tưởng rằng có thể chạy thoát sao?”
“Nói cho mày biết, người mà mười gia tộc lớn bọn tao muốn tìm dù cho có biến thành một con giản thì cũng không thể nào bay đi được”
Chuyện đã đến nước này, Lâm Mạc Huy cũng dứt khoát không che đậy
thêm nữa.
Anh lột râu trên mặt ra, mở mũ xuống rồi nhìn thanh niên cao to đó bằng ánh mắt lạnh lùng và nói:
“Anh là người của nhà họ Phùng sao?”
Lâm Mạc Huy hỏi.
Thanh niên cao to đó lắc đầu và nói: “Sai!”
“Tao là người của nhà họ Ngô, một trong mười gia tộc lớn.”
“Chuyện này không có liên quan gì đến nhà họ Ngô, việc gì anh phải giúp nhà họ Phùng làm việc xấu chứ?”
Thanh niên cao to đó cười to lên rồi nói: “Họ Lâm kia, có phải đầu óc mày có vấn đề hay không?”
“Mười gia tộc lớn bọn tao cùng chung một lòng, chuyện của nhà họ Phùng cũng là chuyện của mười gia tộc lớn bọn tao.”
“Mày giết chết cậu chủ nhà họ Phùng đồng nghĩa với việc đã tuyên chiến với mười gia tộc lớn bọn tao.”
.