Nam Bá Lộc cười lạnh lùng: “Vậy sao?”
“Mười gia tộc lớn sẽ đồng ý hỗ trợ cho ông sao?”
Đôi mắt ông ta liếc nhìn qua những người khác.
Những người này đều quay đầu sang một bên, không ai dám nhìn Nam Bá Lộc.
Thấy vậy Phùng Chí Quyền tức giận suýt nôn ra máu.
Lúc trước khi truy lùng Lâm Mạc Huy, mọi người đã thảo luận xong xuôi.
Bây giờ gặp Nam Bá Lộc, từng người một đều trở nên sợ hãi mà chùn chân.
“Các người là một lũ hèn nhát!”
“Nam Bá Lộc thì sao chứ?”
“Tôi không tin, ông ta có thể một tay che trời được hay sao?”
“Hôm nay, các cao thủ của mười gia tộc lớn đều ở đây.
Hãy đoàn kết lại và giết ông ta đi!”
Phùng Chí Quyền hét lớn.
Những câu nói đó khiến những người kia có chút rục rịch.
Nếu giết được Nam Bá Lộc, họ có thể nuốt chửng lãnh thổ của ông ta.
Không những thế, từ nay, họ cũng không cần phải sống trong cái bóng của Nam Bá Lộc nữa!
Mọi người tại hiện trường lén lút nháy mắt ra hiệu cho nhau, chuẩn bị hợp lực để đối phó với Nam Bá Lộc.
Vẻ mặt của Nam Bá Lộc vẫn lạnh lùng, ông ta liếc nhìn mọi người rồi lớn tiếng nói: “Chuyện này, đối với các người thì không có vấn đề gì!”
“Bây giờ lập tức cút ra ngoài vẫn còn kịp đấy!”
“Nếu không, để tôi tự mình ra tay thì các người đừng mơ đến việc có thể ra khỏi thành phố Hải Tân này!” Mọi người liếc nhìn nhau, một ông lão đứng lên: "Nam Bá Lộc à, thật ra chuyện này cũng không liên quan đến cậu mà.”
“Tên họ Lâm kia đã giết người của mười gia tộc lớn của tôi, chúng tôi muốn bắt cậu ta phải trả giá!”
“Tại sao cậu phải chống lại mười gia tộc lớn bọn tôi chỉ vì một người như vậy chứ?”
“Chỉ cần cậu giao Lâm Mạc Huy cho ngài Phùng, chuyện này có thể trôi qua êm đẹp rồi.”
Ông lão nói xong, nhìn Nam Bá Lộc cười, vẻ mặt vô hại.
Trên thực tế, ông lão đó nói như vậy là để cố tình chọc giận Nam Bá Lộc.
Chỉ cần Nam Bá Lộc tức giận, thì họ sẽ có lý do để đoàn kết chống lại Nam Bá Lộc rồi.
Vẻ mặt Nam Bá Lộc trở nên lạnh lùng hơn: “Ông nghĩ mình là gì mà tôi phải đồng ý giúp đỡ ông?”
Ông lão kia lập tức ngẩng đầu cười: “Xem ra cậu thật sự không coi mười gia tộc lớn ra gì nhỉ?”
“Đã như vậy, thì đừng trách chúng tôi không khách khí”
“Hôm nay, người này, chúng tôi nhất định phải đưa đi!”
“Nam Bá Lộc, nếu như cậu không muốn giao người thì mọi người đành phải cố gắng hết sức vậy!”
Những người khác cũng phá lên cười, bọn họ ở bên này chính là tập hợp toàn bộ những cao thủ của mười gia tộc lớn của Hải Dương.
Khi đoàn kết với nhau, họ không tin rằng họ không thể đánh bại Nam Bá Lộc!
Nam Bá Lộc cười khinh thường: “Dựa vào thực lực của mấy người sao?”
“Được, vậy hôm nay chúng ta hãy dùng thực lực để nói chuyện đi.”
Nói xong, Nam Bá Lộc đột nhiên cất tiếng huýt sáo dài.
Với tiếng huýt sáo dài này, một đám đông đột nhiên lao ra trên sườn đồi phía sau những người kia.
Trong đám đông đó, có Kha Văn, Trần Phước Nguyên, còn có Hổ Đông An, tất cả đều chặn đường rút lui của họ lại.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, vẻ mặt của mọi người càng thêm khó coi.
Nam Bá Lộc đã chuẩn bị từ trước, sắp xếp nhiều người như vậy ở đây sao?
Mọi người hốt hoảng nhìn ông lão.
Vẻ mặt của ông lão cũng trở nên nghiêm túc: “Nam Bá Lộc, như thế này là có ý gì?”
“Phái nhiều người như vậy mai phục
.