Truyền Nhân Thần Y

Tô Vũ gật đầu nói: "Nói thật với cậu, lý do trước đó tôi không trực tiếp mua là tôi nghĩ trên tay cậu còn mấy viên ngọc khác, tôi đoán không sai đúng không?"

Mạnh Đông Dương liếm đầu lưỡi, nếu trên tay anh ta thực sự còn mấy viên ngọc khác, sao anh ta không mang hết đến?

Trong thị trường đồ cổ ai cũng biết, đồ bộ thường bán được giá cao hơn.

Lý do là trên tay anh ta không có, nhưng anh ta tự tin chắc hẳn mình biết mấy cái còn lại ở đâu.

Nên trong mắt Mạnh Đông Dương, điều cần làm bây giờ không phải quan tâm mấy viên ngọc còn lại, mà là quan tâm Tô Vũ có thực sự muốn bỏ ra hai triệu mua ba viên ngọc trên tay anh ta lúc này không.

Chỉ khi lấy được tiền, trong lòng anh ta mới yên tâm.

"Được, các anh đi với tôi." Mạnh Đông Dương đưa tay nắm Cầm Nhi, ra hiệu hai người đi theo.

...

Trên đường không ai nói gì, Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đi theo hai anh em Mạnh Đông Dương, đến một nhà trọ nhỏ tên Phúc Tinh cách không xa Phan Gia Viên.

Đồ họ gửi ở lầu điêu khắc ngọc, cũng nhờ người chuyển thẳng về khách sạn, vì có bảo đảm, nên họ cũng không lo bị mất.

Bên ngoài một cánh cửa gỗ cũ kỹ tầng ba, Mạnh Đông Dương lấy chìa khóa mở cửa phòng rồi làm động tác mời Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ ở phía sau.

Cầm Nhi chạy vào trước bật công tắc đèn.

Bày biện trong cả căn phòng rất đơn giản, hai cái giường, không ghế, không bàn, không tivi, không có gì cả, nếu không đích thân đến đây.

Tô Vũ không dám tin ở Yên Kinh lại còn có nhà trọ cũ nát như vậy, cả căn phòng tràn ngập mùi ẩm mốc thối rữa, mặc dù bật đèn, nhưng bên trong vẫn hơi tối tăm.

"Chị gái đừng chê, vào đi, không có ghế nên chị ngồi mép giường nha." Cầm Nhi quay lại nói với Mã Hiểu Lộ xong, kéo chăn trên giường, lót ở mép giường, ra hiệu Mã Hiểu Lộ ngồi lên chăn, như vậy sẽ mềm hơn một chút.

Lúc này đầu mũi Mã Hiểu Lộ bắt đầu cay cay, hai người ở trong một căn phòng nhỏ không đầy hai mươi mét vuông, e là sẽ khiến nhiều người thương cảm.

Mà nếu Mã Hiểu Lộ biết, đối với hai anh em, đây đã tính là một sự xa xỉ, không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng gì nữa.

Mạnh Đông Dương đóng cửa phòng, đặt hộp trên tay lên giường mở ra, trực tiếp vào thẳng vấn đề nói: "Đưa tiền, mấy thứ này là của anh."

Tô Vũ mỉm cười, đóng nắp hộp lại nói: "Không vội, tôi đã đến rồi, hẳn đã tỏ ra đủ thành ý rồi nhỉ? Cậu có nên lấy ra thành ý của cậu không?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chẳng Nhận Ra Nàng
2. Anh Ấy Là Ma Cà Rồng
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Làm Bạch Nguyệt Quang Của Nam Thần
=====================================

Trong lòng Mạnh Đông Dương hiểu rõ Tô Vũ nói gì, chính là mấy viên ngọc còn lại kia.

Mạnh Đông Dương nghiến chặt răng, nhìn Cầm Nhi đang nói nhỏ gì đó với Mã Hiểu Lộ bên cạnh, nói với Tô Vũ: "Tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

Rõ ràng tuy Mạnh Đông Dương và Cầm Nhi là anh em, nhưng những chuyện này, dường như Mạnh Đông Dương không muốn để Cầm Nhi biết, hay nói đúng hơn là anh ta vẫn luôn giấu Cầm Nhi.

Không nói cho cô bé lai lịch thực sự của mấy viên ngọc này.

Tô Vũ gật đầu, hai người định đi ra ngoài, lúc này Cầm Nhi đứng dậy nói: "Anh trai, hai anh đi đâu vậy?"

"Anh trai có chút chuyện cần bàn, em ở đây ngoan ngoãn nhé." Mạnh Đông Dương cười nói với Cầm Nhi.

Tô Vũ ném cho Mã Hiểu Lộ một ánh mắt, người sau cũng hiểu ý, nắm tay Cầm Nhi nói: "Em tên Cầm Nhi đúng không, chúng ta ở đây, họ sẽ về nhanh thôi."

Sau đó Cầm Nhi gật đầu, nhìn hai người bước ra khỏi phòng, Mã Hiểu Lộ vuốt tóc cô bé nói: "Cầm Nhi, nói cho chị biết nhà em ở đâu? Học lớp mấy rồi?"

Cầm Nhi chun mũi nói: "Thôn Ngô Đồng thị trấn Thanh Khê, lớp sáu rồi ạ."

Đôi mắt to long lanh của cô bé phản chiếu ánh sáng ngây thơ, nói xong, Mã Hiểu Lộ sửng sốt, lớp sáu, tức là vẫn còn là học sinh tiểu học, lại dám bày hàng ở chỗ phức tạp như lầu điêu khắc ngọc, đúng là khiến người ta khá bất ngờ.

"Vậy em gan lớn ghê, thị trấn Thanh Khê cách Yên Kinh không gần, lại nhỏ như vậy đã dám chạy xa thế, chị hồi bằng tuổi em thì không dám đâu."

Nói đến đây, Cầm Nhi có vẻ hơi kiêu ngạo, dù sao với cô bé bây giờ, làm bất cứ việc gì có thể giúp Mạnh Đông Dương thì cô bé đã rất vui rồi.

Cô bé biết một mình Mạnh Đông Dương ở bên ngoài không dễ dàng gì, cô bé cũng biết chỉ để cho mình đi học, Mạnh Đông Dương đã rất mệt mỏi rồi. Điều duy nhất cô bé có thể làm là Mạnh Đông Dương bảo cô bé làm gì, cô bé sẽ cố gắng hết sức làm tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui