"Thế nào? Hôm nay vẫn thuận lợi chứ?"
Thấy Mã Hiểu Lộ về, Tô Vũ vội đứng dậy từ trên ghế sofa, lấy chiếc túi nhỏ từ tay cô hỏi.
"Ôi, em thấy, ngay lúc em nói giao công ty cho Lê Dương, trong lòng em nhẹ nhõm, cứ như bỏ được gánh nặng ngàn cân, sau này cuối cùng cũng có thể ngủ nướng rồi."
Mã Hiểu Lộ ngồi phịch xuống ghế sofa, tinh thần cả người trông đúng là rất thư thái.
Đây chính là kết quả Tô Vũ muốn, anh có thể không cần gì khác, chỉ cần người mình quan tâm yêu thương, có thể vô ưu vô lo vui vẻ mỗi ngày, thế là đủ rồi.
"Anh đã lên kế hoạch tuyến đường cho chúng ta rồi, em xem này, chúng ta xuất phát từ chỗ này, rồi đến đây, bảo tàng Louvre và thánh đường Hồi giáo này cũng phải đi, trang viên Mandala..."
Tô Vũ lấy ra bản đồ thế giới, chỉ cho Mã Hiểu Lộ tuyến đường sơ bộ trong chuyến đi này của họ.
Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Còn chỗ này nữa, em muốn đến Santorini, còn cả đây, dù sao cũng phải đi hết, anh phải đi cùng em."
Tô Vũ cười nói: "Được, anh đi cùng em, em làm phiên dịch cho anh, chúng ta hai người đi ba người về thế nào?"
Thực tế Tô Vũ cũng chỉ nói vậy thôi, anh còn phải tranh thủ đến Biên Thận một chuyến trước khi con ra đời.
Mà điều khiến anh không ngờ hơn là, kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa, một số chuyện bất ngờ, thường sẽ đảo lộn mọi sắp xếp.
...
Một căn hầm bí ẩn ở thành phố Tân Hải, Triệu Minh Quân nhận được tin tức Tô Vũ đến đây.
Cả căn hầm hơi ẩm ướt, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt tí tách cùng ánh đèn vàng vọt làm bạn.
"Thánh nhân, tôi... tôi đã tìm ra tung tích người đó rồi." Triệu Minh Quân quỳ xuống đất, cúi đầu nói với một người ngồi trên ghế, ẩn mình trong ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.
Người này mặc một chiếc áo khoác đen, tóc đã bạc trắng hoàn toàn, và rụng nhiều, lộ ra da đầu có vân.
Sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, và đầy những rãnh do năm tháng để lại.
Đây chính là "thánh nhân" mà Triệu Minh Quân nói đến.
Thời gian trước, để chữa bệnh cho vợ mình, Triệu Minh Quân đã bán viên ngọc mà mình sưu tầm nhiều năm với giá năm triệu tại triển lãm châu báu ở thành phố Tân Hải. . Ngôn Tình Ngược
Chỉ là, cơ thể vợ mình như một cái hố không đáy, căn bản không lấp đầy nổi.
Dù bỏ ra bao nhiêu tiền, tình hình chẳng những không thuyên giảm chút nào, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng. Nhìn vợ mỗi ngày một tệ hơn, Triệu Minh Quân lo lắng không yên.
Điều khiến ông ta càng bất lực hơn là, tiền cũng ngày một ít đi, khi thấy sắp cùng đường bí lối nhìn vợ mình chết.
Người tự xưng là "thánh nhân" trước mắt này xuất hiện, và vừa mở miệng đã hỏi ông ta về tung tích viên ngọc trước kia.
Lúc đó Triệu Minh Quân thắc mắc, viên ngọc đó vẫn luôn là bảo vật riêng của ông ta, rất ít cho người khác xem.
Theo lý mà nói, người ngoài không nên biết mới đúng.
Mà cho dù sau khi bán cho Mã Hiểu Lộ họ, họ dùng để triển lãm, khiến viên ngọc có chút danh tiếng, đối phương cũng không nên tìm đến mình, mà phải tìm người mua viên ngọc trước kia chứ.
Sau đó, Triệu Minh Quân đã thành thật nói với đối phương tin tức viên ngọc đã bán đi.
Chỉ là, vị thánh nhân này lại bảo ông ta, nhờ ông ta tìm người mua viên ngọc, và để đáp lại hắn ta có thể giúp chữa khỏi bệnh cho vợ ông ta.
Cái gọi là, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng,khi thấy vợ mình bị bệnh nguy kịch, Triệu Minh Quân quyết định thử một lần. Nên đã đồng ý điều kiện của vị thánh nhân này, giúp hắn ta tìm người mua viên ngọc lúc đầu, chính là Tô Vũ.
Để đáp lại, vị thánh nhân cũng cho Triệu Minh Quân thuốc, bảo ông ta về cho vợ uống.
Triệu Minh Quân nửa tin nửa ngờ làm theo, mà điều khiến ông ta bất ngờ là, hôm sau vợ ông ta vốn bị bệnh nằm liệt giường lâu ngày, lại đứng dậy được, hơn nữa sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều.
Điều này khiến Triệu Minh Quân nhìn thấy hy vọng, ông ta bắt đầu tin lời vị thánh nhân kia.
Hơn nữa đối phương chỉ muốn tìm Tô Vũ, còn đến lúc đó viên ngọc có đổi chủ được không là chuyện giữa họ, không liên quan đến ông ta.
Ông ta chỉ cần tìm ra người đó là được.
Vì thế Triệu Minh Quân bắt đầu tìm người khắp nơi, vì trước đó không để lại phương thức liên lạc, nên cũng thực sự không dễ dàng lắm.
Cộng thêm trước đó có một số bạn bè, vì vợ mình bị bệnh, mượn tiền người ta đến giờ chưa trả được, nên cũng không tiện nhờ người khác giúp dò hỏi.