Truyền Nhân Thần Y

Từ nhỏ đến lớn Mã Hiểu Lộ chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, bỗng sợ hãi đến mức ôm đầu hét toáng lên.

“Á!”

Tô Vũ đang đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng hét của Mã Hiểu Lộ thì nghiến răng, giơ chân đạp vào cánh cửa.

Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, không ngờ cả ván cửa bằng gỗ lại bị Tô Vũ đá bay ra ngoài ngay. Triệu Mộng Nhã, Tần Thiên Nam và Tiền Hào đang đứng bên cạnh thấy thế đều giật mình.

Nhất là Triệu Mộng Nhã, lúc Tô Vũ giơ chân thu chân, cả người cô ta đều sợ đến mức biến sắc, miệng há to đến nỗi quên luôn cả việc dùng tay che lại.

Mà người ở trong phòng cũng giật mình. Sau khi cánh cửa bay ra đã kéo theo một trận gió mạnh, suýt chút nữa đã khiến Thân Kiến Quốc không có sự chuẩn bị ngã xuống sàn.

Anh ta quay đầu lại nhìn, trên mặt Tô Vũ không mang theo cảm xúc gì, trong mắt lóe lên tia sáng màu tím xuất hiện ở cửa.

Có điều anh chẳng hề đoái hoài đến mấy người khác, mà ánh mắt tự động khóa chặt trên người Mã Hiểu Lộ đang cuộn tròn trên sofa.

Tô Vũ tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống ôm chầm lấy cô: “Em không sao chứ?”

Lúc nãy Mã Hiểu Lộ hơi bị khiếp sợ, bây giờ mới hoàn hồn lại, nằm nhoài lên bả vai Tô Vũ gật đầu.

Mãi đến khi Tô Vũ xuất hiện, Mã Hiểu Lộ mới biết nghĩ mà sợ, cuối cùng lại òa khóc như một đứa trẻ.

Tô Vũ nắm tay cô, đau lòng nhìn vết trói rõ ràng trên tay cô, trong lòng cũng hiểu rõ phần nào.

Từ Thiên Thành biết bây giờ Tô Vũ không thể không truy cứu chuyện này, mà cách tốt nhất hiện nay là đẩy hết trách nhiệm lên đầu Thân Kiến Quốc kia.

“Nếu ông muốn sống thì mau giả chết đi.” Từ Thiên Thành xách cổ Điền Quốc Văn, ghé vào tai ông ta nói nhỏ một câu.

Mới đầu Điền Quốc Văn còn chưa hiểu ý của Từ Thiên Thành, nhưng bây giờ Từ Thiên Thành đâu rảnh giải thích cho ông ta nghe.

Từ Thiên Thành dùng mảnh vỡ chai rượu vang dí vào cổ Điền Quốc Văn, thấp giọng nói: “Ông muốn giả chết hay chết thật, ông tự chọn đi.”

Lúc lựa chọn sống chết thế này, Điền Quốc Văn vẫn khá tỉnh táo, cũng mặc kệ vết thương trên đầu có đau hay không. Ông ta nhìn Từ Thiên Thành gật đầu lia lịa, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Từ Thiên Thành nhìn thấy Điền Quốc Văn rất hợp tác nằm trên mặt đất, ông ta cũng thuận thế đẩy Điền Quốc Văn một cái, ném chai rượu vang trên tay xuống, rồi đứng dậy vỗ tay nói: “Cái đồ không có mắt, đáng chết!”

Mã Hiểu Lộ vừa nghe nói có người chết, cô càng căng thẳng hơn, hai tay nắm lấy áo của Tô Vũ không chịu buông ra.

Tô Vũ nhẹ nhàng vỗ về lưng của Mã Hiểu Lộ, dịu dàng an ủi cô: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta ra ngoài thôi.”

Nói xong anh bế Mã Hiểu Lộ đi thẳng ra ngoài.

Người bên ngoài nhìn thấy Tô Vũ đi ra, vội vàng tiến tới xem xét tình hình, may mà người không bị thương, chỉ bị hoảng sợ mà thôi.

Trong căn phòng riêng, sau khi Từ Thiên Thành nhìn thấy Tô Vũ rời đi, ông ta châm một điếu thuốc, rít một hơi, đá mạnh vào Điền Quốc Văn rồi nói.

“Đứng dậy, cút ngay cho tao, vài ngày nữa tao sẽ tìm mày tính sổ!”

Điền Quốc Văn mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy ôm đầu, không nói một lời mà lủi nhanh ra ngoài như một con chuột.

Thân Kiến Quốc thấy vậy cũng muốn rời đi cùng Điền Quốc Văn nhưng bị Từ Thiên Thành gọi lại.

“Tao đã cho mày đi chưa?”

Tuy rằng Điền Quốc Văn rất sợ hãi người này, nhưng Thân Kiến Quốc lại không sợ: “Ông này, ông không cho tôi đi là đang hạn chế quyền tự do của tôi, tôi có quyền kiện ông đấy.”

Từ Thiên Thành đứng dậy, nhìn anh ta như một tên ngốc, nhổ một bãi nước bọt rồi nói: “Mày tưởng mày là ai hả? Ở trên địa bàn của tao mà đòi kiện tao hả? Còn nói tao hạn chế quyền tự do của mày, vậy hành động vừa rồi của mày có đáng bị tao tố cáo là bắt cóc không?”

“Bắt cóc? Người ở đâu? Người bị tôi bắt cóc ở đâu? Tôi chỉ thấy ông xông vào phòng riêng đả thương người khác. Về phần vụ bắt cóc, ai có thể chứng minh được hả?” Thân Kiến Quốc định dùng pháp luật để trấn áp Từ Thiên Thành.

Nhưng anh ta đã chọn nhầm người, có khi nào Từ Thiên Thành tuân theo pháp luật đâu cơ chứ?

Cho dù ngay lúc này cảnh sát ở ngay trước mặt, ông ta tự tay giết chết người này, nhưng khi ra khỏi cửa thì người khác cũng sẽ nói đó là tai nạn ngoài ý muốn. . ngôn tình hài

“Hạn chế quyền tự do, cố ý làm bị thương người khác, vậy mày nên đi tố cáo tao đi. Mau gọi điện mời luật sư lại đây đi.” Từ Thiên Thành liệt kê vanh vách từng hành vi phạm tội của mình, tỏ vẻ ta đây không sợ gì cả.

Dù Thân Kiến Quốc có làm gì, mời ai, Từ Thiên Thành cũng không thể để anh ta đi, bởi vì anh ta đi rồi thì ông ta biết ăn nói thế nào với Tô Vũ đây?

Mà Từ Thiên Thành cũng không lo lắng Thân Kiến Quốc có bối cảnh lớn gì, nếu anh ta thật sự có bối cảnh lớn thì có cần thiết phải nịnh nọt Điền Quốc Văn không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui