Ở Tân Hải, dù là thị trưởng hay bí thư thành ủy, Thẩm Ngạo cũng có thể không nể mặt, nhưng với Phùng Chí Viễn này thì ông ta buộc phải coi trọng.
Bởi người này là tổng giám đốc của công ty đầu tư Xuyên Thái Bình Dương, và công ty này cũng là công ty con của Tập đoàn AG tại Trung Quốc.
Mặc dù chỉ là một công ty con, nhưng nói đứng thứ hai ở Trung Quốc thì không ai dám nói đứng nhất. Nói rằng công ty này có tài sản khổng lồ và mạng lưới quan hệ sâu rộng cũng không quá đáng.
"Ha ha, hóa ra là Hội trưởng Thẩm cũng ở đây à. Hôm nay là ngày khai trương của đối tác công ty đầu tư Vũ Lộ của công ty tôi, nên tôi cũng đến góp vui thôi." Nói xong, Phùng Chí Viễn nhìn sang Tiêu Tuyết Ny ở bên cạnh.
Tiêu Tuyết Ny chào Thẩm Ngạo rồi nói với Phùng Chí Viễn: "Chú Phùng, chú cứ từ từ trò chuyện đi, cháu vào trong tìm sư phụ."
"Sếp Phùng, bên ngoài nóng quá, mời ông vào trong nhanh đi." Nói rồi Thẩm Ngạo đích thân dẫn Phùng Chí Viễn vào trong.
Điều này khiến Tô Nhạc Luân và Tô Thiếu Uy đứng bên cạnh trợn mắt ngây ra, lúc nấy họ còn đang tự hỏi rốt cuộc là ai mới có thể khiến Thẩm Ngạo lễ phép đón tiếp như vậy.
Vừa quay lại nhìn, người khiến ông ta phải lễ phép đón tiếp đã xuất hiện trước mắt.
Trước đó chỉ là Điền Quốc Văn và Đoạn Huyên đã khiến họ choáng ngợp rồi, giờ đột nhiên lại xuất hiện thêm Phùng Chí Viễn.
Điều này khiến họ không khỏi nghỉ ngờ trong lòng, không biết Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ vẫn còn là hai người như trước đây hay không.
Trước kia Tô Vũ cứ sống ngây dại, Mã Hiểu Lộ cũng chỉ là nhân viên bình thường của một công ty nhỏ thôi mà.
Ngay cả sau khi bị đuổi, bị kích thích và nỗ lực vươn lên, cũng không thể có sự thay đổi lớn như vậy trong thời gian ngắn được chứ?
Sự chênh lệch quá lớn một trời một vực này khiến họ nghỉ ngờ thế giới này có thể là giả, tất cả thực ra chỉ là cảnh trong mơ.
Ngay cả lúc này Tô Nhạc Luân vẫn không muốn chấp nhận, nhưng sự thật đặt ngay trước mắt ông ta, Tô Vũ dường như thực sự khác rồi.
Lúc này Tô Nhạc Luân nghĩ đến một điều kì lạ, nếu ông ta không đuổi Tô Vũ ra khỏi nhà, thì bây giờ tình huống sẽ thế nào?
Nhưng trên đời không có nếu như, chỉ có hối hận. Tô Nhạc Luân đã để lỡ cơ hội làm vang danh nhà họ Tô ở Tân Hải thậm chí là cả Trung Quốc.
"Hân Duyệt, chờ anh chút, em nói xem tốt xấu gì thì người tới cũng là khách mà, nơi này loạn như vậy, nếu anh đi lạc thì phải làm sao?" Từ Nguyên như một cái đuôi đuổi theo Thẩm Hân Duyệt.
Thực ra, Từ Nguyên đã có ý với Thẩm Hân Duyệt từ lâu, nhưng vì hai nhà xung khắc như nước với lửa, Từ Nguyên không thể thay đổi được, dù sao xung đột về lợi ích là điều không thể tránh khỏi.
Cho nên vụ mưu sát trên tàu hồi đó cũng do Từ Nguyên bí mật báo cho Thẩm Hân Duyệt biết để cô ta không đi, chỉ là lúc đó Thẩm Hân Duyệt không nhận được tin.
Bây giờ hai nhà có ý định liên minh lâu dài, Từ Nguyên tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết.
"Từ Nguyên, anh có thể đừng đi theo tôi được không? Quẹo trái là nhà vệ sinh, nếu sợ bị lạc thì cứ ngoan ngoãn ngồi đó, giống như một em bé ngoan đừng có làm loạn là được." Thẩm Hân Duyệt chỉ vào ghế khách quý ở bên cạnh, hơi bực mình nói với Từ Nguyên.
Nghe Thẩm Hân Duyệt nói vậy, Từ Nguyên liền ngồi xuống ngoan ngoãn, rồi lại nhướng mày nhìn cô ta.
Thẩm Hân Duyệt không biết nên làm sao: Thật đúng là nghe lời quá nhỉ, giống như trẻ con vậy.
Lúc này hầu hết khách mời đã vào chỗ, Thẩm Hân Duyệt cũng tìm một vị trí xa 'Từ Nguyên mà ngồi xuống. Nhưng không lâu sau, Từ Nguyên lại lén lút chạy tới ngồi cạnh Thẩm Hân
Duyệt sau khi đổi chỗ với người khác.
"Sao anh cứ như âm hồn không tan vậy?" Thấy Từ Nguyên ngồi xuống cạnh mình, Thẩm Hân Duyệt liếc trắng mắt với anh ta một cái.
"Gì mà âm hồn không tan chứ? Bướm hoa thích tìm đến bông hoa là bản năng thôi mà." Từ Nguyên trả lời một cách hợp tình hợp lý.
"Thôi không thèm để ý anh nữa." Hai người này dù xét theo khía cạnh nào cũng giống như câu chuyện thần thoại Hy Lạp về Apolo và Daphne.
Một người cố trốn thoát, còn người kia cố hết sức đuổi theo.
"Này, hỏi em một chuyện này nhé, em có cảm thấy mình rất xinh đẹp không?” Từ Nguyên nghiêng đầu và tiến lại gần Thẩm Hân Duyệt hỏi.
Thẩm Hân Duyệt hít sâu một hơi, rồi bật ra một từ: "Cút!"
"Thường những cô gái xinh đẹp khi người khác khen họ xinh đẹp thì sẽ phản ứng rất bình tĩnh, vì đó là sự thật hiển nhiên, giống như em bây giờ đấy." Lời nói của Từ Nguyên vừa dứt, Thẩm Hân Duyệt liền quay đầu lại, nở nụ cười nói:
"Vậy có nghĩa là khi anh Từ khen tôi, tôi phải phản ứng như một cô gái mê trai phải không?"
'Từ Nguyên liên tục xua tay: "Phải có khí chất cao ngạo chứ, giống như anh vậy, khi người khác khen ngợi anh, anh cũng rất bình tĩnh, tâm trạng yên ổn và khiêm tốn tiếp nhận. Em xem này, chúng ta đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp mà, em nói đúng không?”
Từ Nguyên là người da mặt dày nhất mà Thẩm Hân Duyệt từng gặp, không biết đã dùng chiêu này lừa bao nhiều cô gái nữa: "Trai tài gái sắc? Vậy tài của anh ở đâu?"