Nhưng Thẩm Ngạo đã kéo Từ Thiên Thành lại, cuối cùng Từ Thiên Thành đành nuốt lại những lời sắp nói ra.
Lúc này, thân thể Mã Hiểu Lộ đã run lên, cô thở sâu vài hơi rồi nói: "Thi thể đâu?"
Mã Hiểu Lộ muốn nói đến thi thể của Tô Vũ. Tô Vũ chưa có con, bây giờ với tư cách là vợ, cô nên thu xếp cho thi thể của Tô Vũ.
Từ Thiên Thành liếc mắt ra hiệu Thẩm Ngạo, ý là mình nói không nổi nữa, bảo ông ta tiếp tục.
Thẩm Ngạo ho nhẹ hai tiếng: "Đội cứu hộ trên biển chỉ tìm thấy mảnh vỡ của chiếc thuyền của họ, đã vỡ vụn ra rồi. Còn thi thể thì..."
Nói tới đây, Mã Hiểu Lộ không kiềm chế được cảm xúc nữa, cúi đầu khóc nức nở.
Cơn bão lớn thế kia, thuyền đã vỡ vụn ra từng mảnh, cho dù Tô Vũ có thể thông thiên cũng khó thoát chết.
Thấy Mã Hiểu Lộ khóc ướt đẫm mặt, Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đều cảm thấy rất có lỗi. Tuy nhiên họ biết bây giờ không phải lúc để ý điều đó, vẫn phải diễn tốt vở kịch này.
"Phu nhân, người đã đi rồi, người còn sống xin hãy nén bi thương." Mặc dù biết sự thật, nhưng lúc này Thẩm Ngạo vẫn bị cảm xúc đau buồn của Mã Hiểu Lộ lây nhiễm, vô tình chìm đắm vào đó.
Mã Hiểu Lộ cắn chặt môi dưới, đến nỗi cho dù bị cắn rách cô cũng không cảm thấy gì, cuối cùng cô quay người chạy vào trong phòng với vẻ điên loạn, lúc này cô cần một trận khóc lớn để giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Nhìn Mã Hiểu Lộ rời đi, Từ Thiên Thành thở d: chuyện người làm không?”
Ông nói xem đây có phải
"Không!" Thẩm Ngạo trả lời dứt khoát.
"Ông nói gì vậy? Chửi tôi không phải người à?" Từ Thiên Thành lập tức không chịu.
"Không rảnh rỗi tán gẫu với ông, mau chuẩn bị hẹn gặp ông Diêm đi." Thẩm Ngạo nói rồi quay người bước đi.
"Này, ông cảm thấy ông Diêm có đồng ý gặp chúng ta không?" Từ Thiên Thành cũng đi theo sau hỏi.
'Thẩm Ngạo nhún vai nói: "Cái này thì không rõ, nhưng theo tôi thì ở Tân Hải và Thượng Nhiêu chúng ta vẫn còn nhiều người ủng hộ mà. Muốn tiếp quản hai thành phố này, dù sao cũng không thể bỏ qua hai chúng ta được chứ?"
Phân tích của Thẩm Ngạo rất có lý, dù sao họ cũng là đầu đảng ở địa phương, có nền tảng sâu rộng tại địa bàn của mình. Cho dù Diêm Đan Dương có tài giỏi đến đâu, nếu cứ tiến thẳng mà không đi qua Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành, về sau này sẽ khó tránh khỏi những người cũ cản trở.
Tô Vũ dẫn Thiện Vũ Băng đến Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Tân Hải. Do vừa trải qua thiên tai lớn, cả bệnh viện kín người, ngay cả hành lang cũng đặt giường bệnh.
Bước vào bên trong, mùi thuốc sát trùng nồng nặc chậm rãi lan tỏa, tiếng rên đau đớn cũng không dứt bên tai.
"Anh Tô, làm sao chúng ta biết ông nội ở đâu?"
Thiện Vũ Băng theo sau Tô Vũ hỏi.
Tô Vũ mỉm cười: "Cứ đi theo anh là được."
Tô Vũ không biết, nhưng không có nghĩa Tiêu Tuyết Ny cũng không biết. Cô ấy là bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện, chắc chắn sẽ biết vị bệnh nhân danh giá tôn quý như cụ Thiện ở đâu.
Trong lúc nói chuyện, Tô Vũ và Thiện Vũ Băng đã đến quầy lễ tân tầng 3, Tô Vũ gõ nhẹ lên quầy: "Xin chào, tôi muốn tìm bác sĩ Tiêu Tuyết Ny, không biết cô ấy ở đâu?"
Bình thường thì Tiêu Tuyết Ny chắc chắn ở trong phòng làm việc của mình, nhưng mấy ngày này bệnh nhân đông quá, Tiêu Tuyết Ny lại có tiếng chăm chỉ chu đáo, nên y tá cũng không biết.
"Thưa anh, bác sĩ Tiêu có thể đi thăm bệnh nhân rồi, phòng làm việc của bác sĩ Tiêu ở hành lang bên trái, rẽ thứ 3, anh cứ đến đó xem sao." Y tá đeo khẩu trang rất lịch sự nói với Tô Vũ.
Tô Vũ gật đầu rồi dẫn Thiện Vũ Băng đi ra ngoài.
"Anh Tô, Tiêu Tuyết Ny là ai vậy?" Thiện Vũ Băng tò mò hỏi.
Chắc Thiện Vũ Băng đã quên rồi, nói cho cùng, nếu không có Tiêu Tuyết Ny, 'Tô Vũ cũng sẽ không quen Thiện Vũ Băng, và Thiện Vũ Băng chắc sẽ không còn sống đến bây giờ.
"Đợi gặp rồi sẽ biết thôi." Tô Vũ năm tay cô ấy lắc lắc và nói.
Cốc cốc cốc!
Gõ cửa mấy cái nhưng không ai mở, có lẽ không có ai trong phòng, nên Tô Vũ chỉ có thể dựa vào tường chờ đợi.
Thiện Vũ Băng gãi đầu nhìn Tô Vũ: "Anh Tô, em cảm thấy Mao Đầu kỳ lạ lắm." 'Tô Vũ nhướng mày: "Kỳ làm sao?”
Thiện Vũ Băng lắc đầu: "Em cũng không biết, cảm giác nó không bao giờ kêu, cứ ngủ suốt. Hơn nữa ngoài anh ra nó không nghe lời ai cả."
Tô Vũ lắc đầu, phải biết Mao Đầu trước mặt họ rất kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không nghe lời họ. Còn về việc ngủ suốt, Tô Vũ nghĩ có lẽ vì nó vẫn giữ bản tính của loài rùa.
Tiêu Tuyết Ny kiểm tra xong phòng bệnh ở cuối hành lang rồi bước ra, từ xa đã thấy có hai người đứng trước cửa văn phòng của cô ấy.
"Sư phụ..." Tiêu Tuyết Ny gọi từ xa.