Điền Tư Manh hít sâu một hơi, lần này có ý định đi Biển Đen, ngoài Quy Vân Trang của bọn họ ra.
Còn có thể có Cẩm Thượng Cư, và tổ chức nước ngoài kia cũng có khả năng.
Trong mắt Điền Tư Manh, hai nhà họ rất có khả năng một nhà đã vào Biển Đen, nhà còn lại phục kích Trần Phong Dương.
Dĩ nhiên còn có khả năng là hai nhà liên kết với nhau.
Dù là khả năng nào, vấn đề đặt ra trước mặt Điền Tư Manh bây giờ rất nghiêm trọng.
Bởi vì, sau cơn bão này, vùng Biển Đen đó biến mất, điều đó ngụ ý điều gì thì Điền Tư Manh hiểu rõ.
Ngụ ý rằng thứ mà ba nhà họ mơ ước bấy lâu nay, rất có thể đã bị lấy đi, nên cô ta mới vội vàng tìm cách làm rõ tất cả.
"Trần đại sư à, dù thế nào đi nữa tôi cũng muốn làm rõ chuyện này. Tôi nghĩ tâm trạng của ông cũng giống tôi thôi, dù sao rất nhiều đồ đệ của ông đã chết oan uổng" Điền Tư Manh dùng lý lẽ tình cảm với Trần Phong Dương.
Vì Trần Phong Dương tham gia vào việc này, có một vị Tông sư Hóa Cảnh được mệnh danh là "Kiếm Tiên" xếp hạng thứ 5 trên Thiên bảng giúp đỡ, sựu việc
sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Cần biết rằng, ở Hoa Hạ bất kỳ người nào trên Thiên bảng đều không thể chỉ bị chi phối bởi tiền tài, nên cô ta cần phải biết cách tận dụng lá bài tẩy này.
Trần Phong Dương thở dài một hơi, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng việc này."
"Bác sĩ Tiêu vất vả rồi." Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Thiện Bản Thanh dựa vào đầu giường, thấy Tiêu Tuyết Ny bước vào thì chào hỏi.
"Ngày hôm nay Thiện lão tướng quân cảm thấy thế nào?" Nghe giọng của Thiện Bản Thanh đã yếu ớt, khuôn mặt cũng tái nhợt.
Nhìn vào thức ăn đặt trên tủ đầu giường, hầu như chưa đụng đến miếng nào.
"Tốt hơn nhiều rồi." Thiện Bản Thanh thở dài nói.
"Ngài cứ không chịu ăn thì không được đâu. Bên này đã sắp xếp cho ngài một cuộc kiểm tra sức khỏe, bây giờ tôi đưa ngài qua đó." Tiêu Tuyết Ny mỉm cười nói với Thiện Bản Thanh.
Bởi vì Tô Vũ đã chỉ đạo, chỉ để Thiện Bản Thanh một mình gặp Thiện Vũ Băng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người gác cửa ngoài kia hẳn là người của Diêm Đan Dương.
Thiện Bản Thanh gật đầu không nói gì thêm.
Trong phòng kiểm tra đặc biệt theo sắp xếp của Tiêu Tuyết Ny, Thiện Vũ Băng ngồi bên cạnh Tô Vũ, bĩu môi nói: "Anh Tô, ý anh là ông Diêm kia là kẻ xấu ư?”
Tô Vũ vừa mới đại khái tóm tắt một số việc cho Thiện Vũ Băng nghe. Trong lòng cô bé, có lẽ việc chia người thành tốt và xấu sẽ đơn giản hơn.
'Tô Vũ mỉm cười nói: "Vậy em nói cho anh nghe người tốt và người xấu là thế nào?"
TỊ Vũ Băng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ông Diêm thật sự muốn hãm hại anh, không muốn chúng ta trở về, thì ông ta là người xấu."
Ngay lúc đó, Tiêu Tuyết Ny đã đẩy một chiếc xe lăn tới trước cửa phòng, tuy nhiên vệ sĩ dường như cũng muốn cùng bước vào.
Tiêu Tuyết Ny dừng lại, nói đùa: "Thiện lão tướng quân, ngài xem mấy cảnh vệ này kìa?"
Thiện Bản Thanh phẩy tay nói: "Các người cứ đợi ở ngoài này đi." "Vâng!" Hai vệ sĩ đồng thanh đáp lời.
Sau đó, Tiêu Tuyết Ny đẩy xe lăn đưa Thiện Bản Thanh đi vào trong.
"Bác sĩ Tiêu à, lúc nào tôi có thể xuất viện vậy?" Thiện Bản Thanh cảm thấy. không quen ở bệnh viện, mặc dù hiện tại nếu không dùng xe lăn thì ông ấy hầu như không thể di lại được.
Nguyên nhân chính là do sức khỏe yếu, nhưng ngay khi tỉnh lại, ông ấy đã muốn xuất viện.
Một phần là vì Thiện Vũ Băng mất tích, phần khác là bởi dù tin tức đã được. ngăn chặn nhưng không có bức tường nào kín gió hoàn toàn. Tin đồn sẽ nhanh chóng lan truyền.
Khó tránh khỏi sẽ có kẻ lợi dụng cơ hội này gây bất lợi cho nhà họ Thiện, nói cách khác dù ông ấy đã về hưu nhưng ông ấy vẫn lo lắng cho nhà họ Thiện.
"Cụ Thiện, sức khỏe của ngài vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Tôi không dám để ngài xuất viện một cách bừa bãi, nếu có gì xảy ra, tôi sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu." Tiêu Tuyết Ny nói đùa.
Thiện Bản Thanh läc đầu, sau đó thở dài nói: "Haiz, không phải đã kiểm tra rồi sao, sức khỏe của tôi không có vấn đề gì, chỉ là tâm bệnh, cần dùng tâm dược để trị thôi."
Lúc này, Tiêu Tuyết Ny dừng lại trước một căn phòng, cô ấy nói: "Tôi hiểu, không phải tôi đã tìm tâm dược cho ngài rồi sao?"
Nói xong, Tiêu Tuyết Ny mỉm cười mở cửa phòng, Thiện Vũ Băng ôm một hộp nhựa nhỏ nhảy ra, phấn khích ôm chầm lấy Thiện Bản Thanh: "Ông nội!"
Thiện Bản Thanh mở to đôi mắt, cả người hoàn toàn đờ ra, hai tay run rẩy trên xe lăn từ từ duỗi lên, nhẹ nhàng đặt lên lưng Đan Vũ Băng.