Và bức tường đó chính là bức tường mà nắm đấm của Thiện Vũ Băng hướng tới lúc nãy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ở một nhà hàng sang trọng như Bách Vị Cư, rất khó có chuyện nhà cửa hư hỏng do xuống cấp.
Thậm chí nếu có, thì cũng không thể xảy ra vào ngày đẹp trời như hôm nay.
Lý Vệ Đông cắn răng nói với Thiện Bản Thanh: "Cụ Thiện chờ tôi chút, tôi qua xem tình hình thế nào."
Thiện Bản Thanh gật đầu, sau đó Lý Vệ Đông đi tới.
Khi đến gần, Lý Vệ Đông mới thấy rõ, sau khi đổ xuống, gần như không tìm thấy một viên gạch nguyên vẹn nào của bức tường.
Cảm giác như một tấm kính vỡ vụn, một số chỗ đã hóa thành bột mịn.
Điều khiến Lý Vệ Đông kinh ngạc hơn là khi ông ấy tiến lại gần đống đổ nát, cảm nhận được một luồng lạnh buốt. Lưồng lạnh này phát ra từ những viên gạch vỡ.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Lý Vệ Đông còn tin đây không phải bức tường.
gạch mà là bức tường băng.
Ông ấy quỳ xuống sờ và ngửi, ngoài cái lạnh ra thì không có gì bất thường, cũng không có mùi thuốc nổ.
"Chuyện gì xảy ra vậy, sao tường lại đổ?" Nghe thấy tiếng động, quản lý của Bách Vị Cư chạy tới.
Dĩ nhiên ông ta cũng biết hai người này không phải dân thường, chiếc xe quân sự đỗ ngoài cửa là để đón họ.
Quản lý liên tục cúi mình, xin lỗi hai người: “Thưa hai vị, thật xin lỗi, do lỗi của nhà hàng không kiểm tra kịp thời các nguy cơ, khiến hai vị hoảng hốt.”
'Thiện Bản Thanh im lặng, Lý Vệ Đông đứng dậy võ tay nói: "Quản lý à, tôi thấy có vẻ đây không phải tường cũ đúng không, xi măng và gạch đều mới cả."
Quản lý gật đầu liên tục: "Thật không dám giấu, bức tường này vốn chỉ là tường ngăn gió, trang trí thôi. Sau khi bão qua, chúng tôi kiểm tra phát hiện nguy cơ nên mới sửa lại, không ngờ hôm nay lại đổ bất ngờ như thế."
Quản lý nói xong, Lý Vệ Đông bắt đầu suy nghĩ, vì là tường mới nên gần như loại trừ khả năng tự nhiên đổ sập.
'Thậm chí nếu sập tự nhiên thì cũng không thể trùng hợp như vậy. Vì vậy mặc. dù Lý Vệ Đông cảm thấy khó tin, nhưng vẫn nghĩ tới Thiện Vũ Băng.
Thiện Bản Thanh hỏi: "Là do nguyên nhân gì?”
Lý Vệ Đông suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cụ Thiện, cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, chuyện này có thể liên quan đến một quyền vừa nãy của cô Vũ Băng.”
Sau khi nghe lời giải thích của Lý Vệ Đông, Thiện Bản Thanh sững sờ, dường như chưa hiểu hết ý ông ấy muốn nói gì.
"Ý cậu là cô nhóc Vũ Băng vừa đấm vỡ cả bức tường kia à?"
Thiện Bản Thanh chỉ về bức tường đã sập và hỏi.
Thực ra, Lý Vệ Đông cũng không có lời giải thích hợp lý nào về chuyện này. Phần lớn chỉ là suy đoán, hoặc có thể nói là nếu theo logic, trước đó chỉ có Vũ Băng chạm vào bức tường thôi.
Vì vậy, Lý Vệ Đông nhún vai, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ gật gù.
Thiện Bản Thanh nhìn đống đổ nát của bức tường, suốt cuộc đời mình, dù là trên giang hồ hay quân đội.
Người có thân thủ tài giỏi, ông ấy cũng đã gặp nhiều, cái gì mà một địch mười cũng không phải chưa từng xuất hiện.
Muốn nói một người có thể tung một quyền đấm vỡ tường, ở Hoa Hạ cũng nhất định có thể tìm được người như thế, hơn nữa cũng không ít.
Nhưng có thể từ xa đấm vỡ cả bức tường, có lẽ không ít người ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới điều đó?
Hơn nữa, chuyện như vậy lại xảy ra với một cô bé mười mấy tuổi, ai tin được đây?
Thiện Bản Thanh phẩy tay nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể là Vũ Băng, tôi còn không hiểu nó sao..."
Thực ra cũng không phải Thiện Bản Thanh không muốn tin, chỉ là tất cả quá viễn tưởng, ông ấy không thể tiếp nhận ngay lập tức thôi.
Thực tế, phán đoán của Lý Vệ Đông không sai.
Bức tường sập hoàn toàn do cú đấm “khoa tay múa chân” kia của Vân Băng gây ra.
Bây giờ Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng đã hoàn toàn thành hình, không những thế, dưới sự trợ giúp của Tô Vũ, Thiện Vũ Băng đã có thể vận dụng tương đối linh hoạt.
Nguyên nhân vừa rồi lực cực âm đập vào tường nhưng không trực tiếp khiến bức tường sụp đổ là do...
Thiện Vũ Băng vẫn chưa thể thu phóng tự nhiên, lực cực câm quá mạnh mẽ đã khiến toàn bộ bức tường đóng băng ngay lập tức.
Sau đó, khi nhiệt độ tăng lên lại, bất kỳ ngoại lực nào, thậm chí là một cơn gió nhẹ, cũng có thể thổi nát bức tường.
"Mao Đầu... Mao Đầu... Xuống đây mau đi!" Thiện Vũ Băng đứng dưới gốc cây. đa, ngước nhìn lên nhánh cây, nơi Mao Đầu đang lười biếng duỗi chân.
Nhưng Mao Đầu cúi đầu xuống nhìn Thiện Vũ Băng một cái, rồi không để ý đến cô ấy, nó đặt đầu trở lại vị trí thoải mái trên nhánh cây và tiếp tục ngủ. '
Thậm chí một số con chim dạn dĩ nhảy lại gần nó, nó cũng lười đưa tay đuổi đi.
"Cháu đang nhìn cái gì vậy?"
Thiện Bản Thanh đi ra thấy Thiện Vũ Băng ngước. lên nhìn cây, ông ấy tưởng cô ấu đang nhìn tổ chim cũ.
"Mao Đầu, nó ở trên đó mà không chịu xuống."
Thiện Vũ Băng chỉ lên cây và bĩu môi nói.
"Cứ nghe cháu nói Mao Đầu mãi, Mao Đầu là ai vậy?"
Thiện Bản Thanh tiến lại gần tò mò hỏi.