Đang nằm ngủ ngon trong vạc đồng chính là Mao Đầu, không biết Từ Thiên Thành sẽ cảm thấy thế nào khi thấy Mao Đầu ngủ trong vạc đồng quý giá của mình.
Nghe tiếng gọi của Tô Vũ, Mao Đầu nhảy phốc ra khỏi vạc, rồi leo lên cây ở sân vườn đến ban công tầng hai như một con khi.
"Đây là gì vậy anh?" Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi khi thấy Mao Đầu ngồi ngoan ngoãn trên ban công.
Nói là chó thì hình như không đúng lắm, vì ngoài thân hình giống chó, màu lông, khả năng leo trèo như vậy không giống chó chút nào.
Hơn nữa với dáng vẻ ngồi ngoan ngoãn trên ban công thế này, gọi nó là một đứa trẻ ngoan có lẽ hợp hơn.
"Nó tên Mao Đầu, bọn anh nhặt được ngoài biển, rất thông minh, có thể hiểu được lời người nói." Tô Vũ cười nói.
"Thật hay giả thế? Con chó con cũng có thể hiểu được tiếng người à?" Mã Hiểu Lộ hoài nghỉ nói.
Mặc dù đã từng thấy nhiều chú chó rất thông minh, có thể hiểu ý chủ nhân và cực kỳ trung thành, nhưng Mã Hiểu Lộ biết, không phải vì chúng thực sự hiểu được tiếng người.
Đó chỉ là do quá trình huấn luyện liên tục, tạo thành một phản xạ có điều kiện mà thôi.
"Mao Đầu, nhớ kỹ, cô ấy chính là nữ chủ nhân của mày, sau này mày phải nghe lời cô ấy, biết chưa?" Tô Vũ chạm nhẹ lên đầu Mao Đầu nói.
Tiếp theo, hành động của Mao Đầu khiến Mã Hiểu Lộ phải che miệng lại, bởi nó dường như thật sự đã hiểu lời Tô Vũ, há mồm rồi gật đầu.
"Không thể nào, nó thật sự hiểu à?" Nhìn Mao Đầu hiền lành, Mã Hiểu Lộ
cũng tò mò, ngồi xổm xuống định chạm vào cái đầu nhỏ của Mao Đầu.
Nhưng lần này, Mao Đầu lại lùi lại hai bước, cử chỉ như thể nó hơi sợ Mã Hiểu Lộ.
Điều này khiến Tô Vũ giật mình.
Phải biết rằng, mặc dù Mao Đầu không nói được, nhưng nó hoàn toàn có thể hiểu được tiếng người, điều này không thể nghi ngờ. Ngay cả Thiện Vũ Băng chơi thân với nó cũng có thể vỗ vỗ đầu nó.
Vậy mà trước đó Tô Vũ đã nói Mã Hiểu Lộ chính là nữ chủ nhân của nó, Mao.
Đầu chắc chắn hiểu ý đó. Vậy tại sao nó lại lùi lại chứ?
Không chỉ thế, nó còn lùi lại kiểu bị đe dọa.
Phải biết, tên nhóc Mao Đầu này có thể khống chế chín giao long khuấy động bão tố trên biển cả. Vậy phải là thứ sức mạnh gì mới khiến nó cảm thấy bị đe dọa?
Rõ ràng Tô Vũ không nghĩ Mã Hiểu Lộ có thứ sức mạnh đó.
"Uầy, sao thế nhỉ? Hay nó không thích em à?" Mã Hiểu Lộ ngồi dưới đất tò mò hỏi.
Nhưng chưa kịp đợi Tô Vũ trả lời, Mã Hiểu Lộ lại chỉ vào cái điều khiển từ xa đen trên bàn trà nói: 'Mao Đầu, lấy cái đó mang qua đây cho chị đi."
Mã Hiểu Lộ hoàn toàn xem nó như một con chó con để sai vặt, cô cảm thấy lý do Mao Đầu lui lại trước đó là vì chưa quen với cô, dân dần sẽ ổn thôi.
Mã Hiểu Lộ nói xong, Mao Đầu thật sự chạy đi lấy điều khiển, đặt hai chân trước lên bàn, cắp điều khiển bằng miệng rồi chạy lại.
Tuy nhiên, nó đặt điều khiển cách Mã Hiểu Lộ nửa mét, rồi lại rón rén chạy. sang một bên.
Hành động này của Mao Đầu khiến Mã Hiểu Lộ rất vui vẻ, nhặt điều khiển từ xa trên mặt đất lên và phấn khích nói với Tô Vũ.
“Thấy không, nó thật sự lấy về cho em này, thật sự có thể hiểu tiếng người.”
Mã Hiểu Lộ cầm điều khiển rồi nói với Mao Đầu: "Qua đây nào, chị dẫn đi ăn đồ ngon, mau lại đây."
Đối với loại thú cưng dễ thương và ngoan ngoãn như thế này, chắc chắn các cô gái đều khó mà cưỡng lại.
Thiện Vũ Băng như vậy, Mã Hiểu Lộ cũng vậy.
Nhưng điều làm Tô Vũ hơi lo là tại sao Mao Đầu không dám lại gần Mã Hiểu Lộ?
Chẳng lẽ vẫn liên quan tới cái vòng xoáy đó ư? Đó là suy nghĩ đầu tiên của Tô Vũ.
Bên này, Tô Nhạc Luân vừa về đến nhà, chỉ cần nghĩ tới vấn đề rắc rối là lại một lần nữa lo lắng.
Ông ta hút hết điếu này đến điếu khác, không biết phải xử lý những chuyện này thế nào.
Tuy nhiên, dù xử lý thế nào đi nữa, có một điều Tô Nhạc Luân rõ hơn ai hết, đó là ông ta và Lý Nguyệt Hoa không thể tiếp tục nữa.
Dù sao ai mà chịu đựng nổi khi một âm mưu khổng lồ luôn nằm bên cạnh mình chứ?
Suy nghĩ một hồi, một gói thuốc đã hết sạch, Tô Nhạc Luân vẫn không nghĩ ra cách tốt đẹp nào, hay nói cách khác là ông ta chưa biết nên mở lời thế nào.
Ông ta lại là người coi trọng thể diện, chuyện này thực sự khiến có thể ông ta không còn mặt mũi đối diện với mọi người ở thành phố Tân Hải nữa, nên rõ ràng ông ta sẽ không chọn cách cãi nhau ầm ï. . Truyện Bách Hợp
Thở dài một hơi, Tô Nhạc Luân đứng dậy bắt đầu thu dọn quần áo bỏ vào. vali, khi chưa biết phải đối mặt thế nào thì tránh né có lẽ là cách tốt nhất.