"Anh Tô, ngài tới rồi.' Thẩm Ngạo chạy ra nói.
Tô Vũ gật đầu, nhìn xung quanh trang viên có cả chục người canh gác, cười đông quá nhỉ."
"Cậu chính là Tô Vũ? Thành thật mà nói tôi cũng không ngờ cậu dám tới." Hồng Hầu Lượng với thái độ cao ngạo nhìn Tô Vũ chế giễu.
"Chỗ thanh nhã này mà ông dám đến, tại sao tôi lại không dám chứ?" Tô Vũ đáp trả không chịu nhượng bộ.
Nhưng cuộc đối thoại của hai người khiến mọi người bên cạnh cảm nhận được sự đốm lửa đang văng khắp nơi, đặc biệt là Thiện Vũ Băng, cô bé nhẹ nhàng kéo tay áo Tô Vũ hỏi: "Anh Tô, chỗ này có gì vui ạ?"
Nhìn thấy vẻ ngây thơ rụt rè của Thiện Vũ Băng, Hồng Hầu Lượng đan tay trước ngực nói: "Yên tâm đi, Lục Hợp Môn làm việc luôn coi trọng quy tắc, tuyệt đối sẽ không lấy nhiều khinh ít. Cậu đã giết Ngô Tú Phong, chúng tôi đến đây để đòi một lời giải thích thôi. Theo quy tắc giang hồ, nếu cậu lên đấu võ đài, rồi xuống êm đẹp, thì mối thù giữa chúng ta coi như xóa bỏ."
Tô Vũ gõ nhẹ lên trán: "Ngô Tú Phong? Ông nói là Ngô đại sư à? Ông không nhắc tôi cũng quên mất chuyện này, Lục Hợp Môn của các ông cũng chẳng ra làm sao, lâu như vậy mới nhớ ra chuyện này à?"
"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng to mồm đấy! Có gan thì lên lôi đài nói chuyện đi!" Hồng Hầu Lượng phất tay mời Tô Vũ lên đấu võ đài.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau đó Tô Vũ theo Thẩm Ngạo đi tới một cái ghế bên cạnh võ đài ngồi xuống. Thẩm Ngạo mở lời: "Anh Tô, đừng chủ quan đấy, họ chuẩn bị kỹ lưỡng lắm rồi, Trần Phong Dương còn ở trên lầu như hổ rình mồi kìa."
Tô Vũ liếc nhìn lên lầu, thấy đối phương còn không dám lộ mặt, cũng chẳng có gì đáng sợ.
"Nói với tôi làm gì, nói với cô ấy đi." Tô Vũ vỗ vai Thiện Vũ Băng rồi nói với 'Thẩm Ngạo.
"Hả? Anh Tô, đừng nói là ngài định bảo cô ấy lên đấu võ đài chứ?" Thẩm Ngạo kinh ngạc nhìn Thiện Vũ Băng.
Chỉ là đùa thôi đúng không? Chưa nói đến Thiện Vũ Băng có bản lĩnh thế nào, cho cô ấy lên sàn đấu, nếu có chút sơ suất thì Thiện Bản Thanh sẽ phải liều mạng cứu cô ấy.
Tô Vũ gật đầu, sau đó Thiện Vũ Băng hoảng sợ run tay và vô thức lùi về phía sau Tô Vũ nói: "Anh Tô, chẳng vui chút nào cả, em không muốn lên đó, em sợ lắm"
Thẩm Ngạo cũng liên tục gật đầu bên cạnh, thể hiện sự đồng tình với ý kiến của Thiện Vũ Băng.
'Tô Vũ kéo Thiện Vũ Băng về phía trước mặt mình, nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt bé bỏng của cô bé và nói: "Em hãy nói cho anh biết, bộ quyền pháp anh dạy em, em có quên không?"
Thiện Vũ Băng lắc đầu nói: "Dạ không, nhưng ông nội bảo đó là khoa tay múa chân, em lên đó chắc chắn họ sẽ đánh em mất."
Tô Vũ cười ha hả và nói: "Không quên là được rồi, ra chiêu theo những gì anh dạy em là được."
Bộ Trích Tinh Lục Thức này, mỗi chiêu đều giản dị không hoa mỹ, nhưng không ai dám nói đó là khoa tay múa chân. Nếu linh hoạt sử dụng, nó sẽ biến ảo. Vô cùng.
Tuy Tô Vũ nói thế, nhưng Thiện Vũ Băng vẫn lo lắng, dù sao cô ấy chỉ là một đứa trẻ, quan trọng hơn, cô ấy không có kinh nghiệm thực chiến nào cả. Cô ấy sợ rằng khi mình lên sàn, chưa kịp nhìn rõ đối thủ đã bị đánh ngã nhào ra.
Nhưng Tô Vũ lại tỏ ra rất tin tưởng cô ấy, bởi vì giờ đây Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng đã hoàn toàn thức tỉnh, vậy nên cô ấy cần biết mình khác biệt thế nào, nếu không sẽ phụ lòng Cửu Âm Tuyệt Mạch có một không hai này.
Thực ra bây giờ, Thiện Vũ Băng hoàn toàn không cần lo lắng, vì với sức mạnh hiện tại của cô ấy, nhìn khắp Hoa Hạ thực sự khó tìm được đối thủ. Kể cả Tông sư võ đạo hay Tông sư hóa cảnh trước mặt cô ấy cũng như trang giấy mà thôi.
Điều cô ấy cần làm là vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân, có thể nói kẻ thù lớn nhất của Thiện Vũ Băng hiện giờ không phải người khác mà chính là chính cô ấy. Cô ấy cần có lòng dũng cảm đó.
Sau khi khơi thông tâm lý cho Thiện Vũ Băng, cô bé miễn cưỡng cũng gượng dậy can đảm bước lên sàn đấu.
Thực tế, nếu ở Bách Vị Cư lần trước Thiện Vũ Băng thành công thì hôm nay. cô bé đã không còn nhiều lo ngại như vậy. Chỉ là cô ấy tin tưởng Tô Vũ sẽ không hại mình, và cho dù cô ấy gặp nguy hiểm trên sàn, chắc chắn Tô Vũ sẽ ra tay cứu cô ấy ngay lập tức.
Bên này, thấy người lên sàn lại là một cô bé, Hồng Hầu Lượng liền trợn mắt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó ông ta cười lớn nói: "Ha ha, tôi nói này, cậu cũng đừng cam chịu như vậy chứ? Cậu nghĩ cho một cô bé lên sàn, tôi sẽ thủ hạ lưu tình ư?"
"Không dám không dám, cô bé ngứa tay muốn mài giũa thôi." Tô Vũ chắp tay. nói.
Nghe xong đoạn đối thoại của hai người, Thiện Vũ Băng khóc không ra nước mắt, cô bé đâu có ngứa tay, cô bị ép mà.
"Hừ, giết gà cần gì dao mổ trâu. Lão Ngũ, cậu thay tôi xuất chiến đi." Hồng Hầu Lượng vốn chuẩn bị lên sàn, thấy chỉ là một cô bé liền ngồi xuống, vẫy tay ra lệnh cho một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh.