Truyền Nhân Thần Y

Phó Gổ thấy hai người có vẻ rất nho nhã, hơn nữa Bạch Nhãn Hạt Tử còn là người dẫn họ đến, nên trong lòng cũng không có gì nghỉ ngại.

Anh ta ra hiệu cho Dạ Oanh, ý muốn nói là mau lấy đồ ra, bây giờ phải nhanh chóng làm xong vụ làm ăn này mới là quan trọng.

Sau đó Phó Cổ cười nói với Tô Vũ: "Tô tiên sinh, làm ăn thì lúc nào cũng là trước lạ sau quen, về sau mọi người đều là bạn bè, đương nhiên sẽ quen biết nhau thôi mà."

Tuy trong lòng vẫn không yên tâm lắm, bởi vì bức tranh này chính là chiếc phao cứu sinh hiện tại của Dạ Oanh, nếu xảy ra bất cứ sai sót nào, hai người đang nằm viện bây giờ chỉ còn có nằm chờ chết.

Và hiện tại đành phải đi trên dây thép căng mà thôi.

Dạ Oanh lấy bức tranh từ dưới gầm giường ra, khi mở ra, Tô Vũ không nhìn vào bức tranh ngay từ đầu, mà chú ý đến dấu hiệu sinh động kia.

Trong khi đó bản năng tỉ mỉ của người phụ nữ khiến Mã Hiểu Lộ là người đầu tiên phát hiện ra điểm khác biệt của bức tranh này so với những bức khác.

"Ui, bức tranh này sao thơm thế nhỉ? Thơm lắm luôn á. Anh có ngửi thấy không?" Mã Hiểu Lộ cúi người, chìa mũi ra ngửi kỹ.

"Bức tranh được vẽ bằng dầu cá kình tốt nhất của long hương kình, cho dù trải qua hàng ngàn năm cũng sẽ vẫn tỏa hương thơm ngát." Dạ Oanh giải thích một cách nghiêm túc ở bên cạnh.

Mã Hiểu Lộ đưa tay sờ nhẹ lên mặt tranh, rồi ngạc nhiên ngước nhìn Tô Vũ hỏi: "Long hương kình là gì thế? Em chưa nghe bao giờ."

Về long hương kinh, đó là một loại cá kình khổng lồ thời thượng cổ, bởi vì toàn thân nó đều là báu vật, cho nên bị nhiều người hành hạ đến chết.

Ngày nay trên biển khá khó có thể tìm thấy dấu vết của chúng nữa.

Tuy nhiên, điều này không phải vấn đề quan tâm của Tô Vũ. Anh đặt tay lên vai Mã Hiểu Lộ nói: "Nếu thích thì mua về nhé."

Mã Hiểu Lộ gật đầu, rồi nhìn Dạ Oanh hỏi: "Bức tranh này bao nhiêu tiền vậy?”

Bởi vì từ đầu đến cuối, Mã Hiểu Lộ vẫn chưa rõ đối phương đã đưa ra mức giá bao nhiêu, nhưng cô cũng đã chuẩn bị tinh thần phần nào trong lòng.

Chỉ riêng mùi hương tỏa ra từ nó cũng đủ cho thấy đây là một món đồ vô cùng đắt giá.

"Năm triệu, không thể bớt đi một xu, và tôi chỉ nhận tiền mặt thôi." Dạ Oanh không chút do dự, giơ năm ngón tay ra trước mặt Tô Vũ.

Lời này vừa thốt ra, cả Bạch Nhãn Hạt Tử và Mã Hiểu Lộ đều suýt nhảy dựng lên.

Bạch Nhấn Hạt Tử làm một vẻ mặt khó coi hơn cả nuốt con ruồi, lúc đầu ông †a còn nói kiếm chút lợi nhuận qua con đường trung gian, nhưng ai ngờ Dạ Oanh lại trực tiếp nói chuyện với Tô Vũ, vậy người trung gian như ông ta chẳng phải trở thành người mất giá trị 2

Còn Mã Hiểu Lộ thì rất kinh ngạc, há miệng trố mắt nhìn bức tranh trên bàn, hồi lâu vẫn chưa hồi phục được.

Dù biết đây là đồ cổ, giá trị không nhỏ, cô đã có một mức dự đoán trong lòng, nhưng mức dự đoán đó cũng chỉ vài trăm ngàn, thậm chí còn chưa đến năm trăm ngàn.

Giờ đây Dạ Oanh vừa mở lời đã nói năm triệu, đây không phải là đồ cổ nữa mà quả thật là báu vật quốc gia rồi.

Mã Hiểu Lộ nhìn bàn tay vừa sờ lên bức tranh của mình, trong lòng tự nhủ may mà mình đủ cẩn thận, nếu không thì với món đồ quý giá như vậy mà bị hư hỏng thì biết làm sao bây giờ.

Cô thường xem trên tỉ vi, có nhiều cổ vật quý giá, đặc biệt là những bức họa chữ, không phải ai cũng có thể tùy tiện sờ nắn được.

Bởi vì dù chỉ một chút mồ hôi trên tay cũng có thể khiến cả tác phẩm bị hư hỏng.

Mặc dù thường ngày ở nhà rất nhiều việc đều do Mã Hiểu Lộ quyết định, Tô Vũ cũng lười quan tâm, nhưng lần này liên quan đến số tiền lớn như vậy nên cô không dám tùy tiện mở miệng.

Không nói đến việc Tô Vũ có đồng ý hay không, riêng cô thấy đã rất tiếc rồi. Nếu là mấy trăm ngàn thì với khả năng tài chính hiện tại, vẫn có thể chơi trội

thưởng thức nghệ thuật một chút, nhưng đẳng này đến tận năm triệu đấy, phải biết công ty của cô chỉ có vốn đăng ký năm triệu mà thôi.

Tô Vũ gật đầu ngay lập tức mà không cần suy nghĩ, nói: "Được, nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện."

Nhìn Tô Vũ đồng ý ngay mà không đắn đo gì làm tim Dạ Oanh đập nhanh hơn, tuy chưa thấy tiền nhưng mọi chuyện có vẻ như diễn ra quá suôn sẻ. ngôn tình hài

Quá suôn sẻ đến mức khiến cô ta không khỏi nghỉ ngờ có chỗ nào đó lừa gạt.

Và bây giờ đối phương lại đặt ra một điều kiện, Dạ Oanh không có lý do gì không nghe xem.

"Cứ nói xem nào." Sau khi cưỡng ép bình tĩnh lại, Dạ Oanh nói.

"Tôi rất hứng thú đến thứ này, hy vọng cô có thể cho tôi biết các cô hiểu bao nhiêu." Tô Vũ đưa ngón tay chỉ thẳng vào biểu tượng thanh kiếm trên bức tranh.

Dạ Oanh kinh ngạc ngẩng lên nhìn Tô Vũ, vì thật ra, người có thể nhận ra ngay biểu tượng này trong khắp Hoa Hạ thì đếm trên đầu ngón tay cũng thừa.

Và bây giờ Tô Vũ nói rằng anh rất hứng thú đến thứ này, nói cách khác không phải anh mua bức tranh mà là đang mua thông tin, mua những gì cô ta biết về thanh kiếm đó từ miệng cô ta.

Về thanh kiếm cổ đó, những gì họ biết chắc chắn nhiều hơn rất nhiều các chuyên gia hiện nay.

Thực tế, một phần lý do lớn khiến họ đi đào mộ lần này cũng là để tìm kiếm nó, hay nói đúng hơn là muốn xác minh, nó từng tồn tại trong lịch sử.

Đây sẽ là một hành động vĩ đại đáng kinh ngạc, chỉ là họ đã thất bại và tổn thất nặng nề, còn thông tin mà họ đổi bằng sinh mạng, sao Dạ Oanh lại có thể dễ dàng nói cho người khác biết chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui