Tề Hoan vung bàn tay to lên, liếc Tô Vũ một cái đầy khinh thường, ra vẻ không để đối phương vào mắt nói: "Nghe cho kỹ, Tề Hoan nhà họ Tề Cẩm Thượng Cư, anh hẳn đã nghe nói rồi chứ?"
Tô Vũ lại một lần nữa muốn cười, Sơn Trang Quy Vân thì anh còn nghe nói, chỉ có điều cái Cẩm Thượng Cư này thực sự chưa từng nghe qua. Nhưng nếu nói thẳng là mình không biết, e là sẽ khiến đối phương mất mặt, dù sao mình hiện giờ là tù binh của người ta, nên phải nịnh nọt thì vẫn phải nịnh, coi như là chơi đùa với công tử này cũng được.
Tô Vũ gật đầu nói dối trắng trợn: "Nhà họ Tề Cẩm Thượng Cư, nổi danh khắp chốn."
Lời của Tô Vũ khiến Tề Hoan cười lớn: "Ha ha ha, coi như anh cũng có chút mắt nhìn người, vậy đã biết uy danh nhà họ Tề, có phải nên ngoan ngoãn giao đồ của anh ra không?"
Thấy Tề Hoan vào thẳng vấn đề nói ra mục đích của mình, Tô Vũ cũng thu hồi tâm trạng, chuyển sang hỏi: "Đồ? Đồ gì?"
Lúc này Tề Hoan nóng nảy, trừng mắt nhìn Tô Vũ nói: "Anh đừng có giả ngu với tôi, hành động của anh, Cẩm Thượng Cư chúng tôi rõ như lòng bàn tay, thứ anh mang ra từ Biển Đen, vốn dĩ là của Cẩm Thượng Cư chúng tôi, giờ tôi muốn anh lập tức giao ra cho tôi."
Nói đến đây, Tô Vũ khẳng định đối phương chính là một trong ba đại gia tộc năm xưa, bởi vì mục tiêu của anh ta là thứ trong Biển Đen.
"Trong Biển Đen có thứ gì?" Tuy rằng Tô Vũ thực sự đã từng đến Biển Đen, nhưng anh lại luôn không biết những người năm đó rốt cuộc đang tìm cái gì.
Về điều này Tô Vũ còn hỏi riêng Mao Đầu, trong núi hình vòng cung có kho báu giàu ngang nước nào không, nhưng cũng bị Mao Đầu phủ định, nên giờ Tô Vũ cũng rất tò mò, bọn họ rốt cuộc muốn cái gì.
"Anh còn định giả ngu với tôi à? Thời gian trước chính anh đến Biển Đen đúng không?" Tề Hoan không tin mình bắt nhầm người.
Tô Vũ không phủ nhận mà gật đầu, Tề Hoan tiếp tục nói: "Vậy thì ngoan ngoãn giao ra thứ anh mang từ Biển Đen về đi."
Lúc này thái độ của Tề Hoan chẳng có chút ý "mời" nào, phải nói là uy hiếp thì đúng hơn một chút.
Ra vẻ nếu Tô Vũ không ngoan ngoãn giao ra thì sẽ không cho anh bước qua cánh cửa này.
Tô Vũ cười nói: "Cậu chủ Tề phải không, anh bảo tôi giao đồ, ít nhất anh cũng nên nói cho tôi biết các anh muốn cái gì chứ? Biết đâu thứ tôi lấy ra lại không giống lắm với thứ các anh nói thì sao?" . truyện ngôn tình
Lời Tô Vũ nói quả thực là lời thật lòng, bởi vì mục đích Tô Vũ đến Biển Đen, chắc hẳn phải khác với tất cả mọi người.
Tô Vũ nói xong, Tề Hoan nghĩ một chút cũng thấy có chút đạo lý, liền tiếp tục nói: "Vậy anh lấy đi thứ gì từ Biển Đen?"
Thực ra cho đến giờ Tề Hoan cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn lấy được cái gì, bởi vì đó chỉ là một truyền thuyết, mà sự tồn tại của Biển Đen chính là dấu hiệu cho thấy truyền thuyết này là thật, nên họ mới lần lượt muốn đến Biển Đen đoạt bảo vật. Nhưng về truyền thuyết này, ông nội của Tề Hoan cũng chưa từng nói với anh ta, chỉ bảo anh ta, mang đồ về rồi sẽ biết.
"Anh phải nói cho tôi biết trước, các anh rốt cuộc đang tìm kiếm thứ gì, còn nữa đừng thử uy hiếp tôi, Biển Đen là chỗ nào, anh hẳn phải rõ hơn tôi, tôi có thể sống sót ra khỏi đó, anh nên hiểu căn phòng này nhốt không được tôi đâu." Tô Vũ nói với Tề Hoan một cách vô cùng tự tin.
Ngược lại lúc nãy Tề Hoan uy hiếp anh dường như chẳng có tác dụng gì, giờ câu nói của Tô Vũ lại như đang doạ nạt Tề Hoan.
Chỉ có điều Tề Hoan chẳng thèm để ý nhiều như vậy, Tô Vũ có thể sống sót trở về từ Biển Đen, quả thực chứng tỏ có chút bản lĩnh, nhưng Tề Hoan không tin, Tô Vũ còn có thể thoát thân dưới họng súng.
Mà cho dù Tô Vũ thực sự có thể thoát thân dưới họng súng, thì anh ta cũng đủ tự tin bắt Tô Vũ giao ra tất cả mọi thứ anh mang ra từ Biển Đen, không sót thứ gì.
"Tô tiên sinh, tôi phải nhắc anh, anh nên hiểu bây giờ tôi không phải đang thương lượng với anh, anh quả thực có năng lực, chỉ có điều không biết người nhà của anh có giống vậy không thôi." Tề Hoan tự cho là thông minh, thủ đoạn đầy người.
Anh ta đã sắp xếp nhân thủ ở khu biệt thự Hoa Sơn, nếu Tô Vũ ngoan ngoãn phối hợp, vậy thì mọi người hợp tác vui vẻ, nếu Tô Vũ không phối hợp, vậy thì anh tacũng chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường.
"Ồ? Anh có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?" Lúc này giọng điệu của Tô Vũ đã có phần không mấy thiện cảm.
Tuy trong lòng Tô Vũ hiểu rõ, đám ô hợp này, trước mặt Mao Đầu hẳn là chưa đủ cho nó nhìn.
Nên trong lòng anh thực ra cũng không lo lắng lắm, anh ghét nhất chính là phong cách xử sự như tên Tề Hoan này.
"Hậu quả? Tôi làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả, bởi vì trong mắt tôi chỉ có mục đích." Tề Hoan tiếp tục nói một cách rất tự tin.
Bởi vì anh ta cảm thấy mình dường như đã bóp chặt cổ Tô Vũ, tiếp theo Tô Vũ chỉ có thể làm theo lời anh ta, nếu không sẽ phải hối hận cả đời.