Truyền Nhân Thần Y

Nói rồi Dạ Oanh giơ tay chỉ vào trong hang tối om.

Dạ Oanh đang lo lắng pho tượng đá mà họ nhìn thấy lúc từ trên tháp đi xuống, lúc đó khi Dạ Oanh nhìn thấy thứ đó, trong lòng mơ hồ có một bản năng nhắc nhở cô ta, thứ này rất tà môn.

Mà bây giờ lại nhìn thấy xác sống hành động không kiểm soát được, cô ta với tâm tư tỉnh tế bắt đầu hơi lo lắng, tất cả những điều này liệu có liên quan gì đó với pho tượng đá kỳ lạ kia không?

Trong lòng cô ta còn có một suy nghĩ táo bạo hơn, đó là pho tượng kia, liệu có thể trong lúc vô tình, đột nhiên cũng sống dậy không?

Tô Vũ cũng nhìn theo hướng tay Dạ Oanh chỉ, rồi nói: "Cô đang lo lắng những người của Nandi ở bên ngoài à?”

Dạ Oanh lắc đầu, tuy rằng thực ra đây cũng là một phần, nhưng giờ lại không phải vấn đề lo lắng hàng đầu của Dạ Oanh.

"Không phải, anh nói rồi, trước khi chúng ta lấy được đồ, người của Nandi sẽ không thể ra tay với chúng ta, hơn nữa họ hản biết trong thành cổ nguy hiểm vạn phần, cho nên không thể nào xuống đây. Thứ tôi lo lắng là pho tượng đá đó, chính là pho tượng kỳ lạ mà chúng ta đã thấy lúc vào đây."

Dạ Oanh nói ra nỗi lo trong lòng, dù sao phòng bệnh hơn chữa bệnh, cũng tránh lúc đó tay chân luống cuống.

Tô Vũ gật đầu, phải nói rằng Dạ Oanh này dù là năng lực quan sát, hay năng lực cảm nhận nguy hiểm đều rất mạnh, điều này khiến Tô Vũ thấy tìm cô ta đến

đây quả thực không sai.

"Cô lo nó đột nhiên sống dậy đúng không?” Tô Vũ nói xong, Dạ Oanh khẽ gật đầu.

"Cô nghĩ đó là thứ gì?" Tô Vũ khoanh tay trước ngực hỏi.

“Không biết, có lẽ là tà thần?"

Tô Vũ nhíu mày nói.

"Gần đúng rồi, cô có biết không, trên thế giới này có một loại Quỷ hút máu? Chúng do dơi từ thời cổ đại đến từ địa ngục hóa thành, pho tượng đá đó hẳn chính là tổ tiên của Quỷ hút máu, hơn nữa hản là nó có thể tự do hành động, so với mấy cái xác sống kia, nói không chừng nó còn có trí tuệ. Chỉ có điều hiện tại không biết vì lý do gì, khiến nó tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say, sống dậy cũng

không phải là không có khả năng."

Nghe lời Tô Vũ xong, sắc mặt Dạ Oanh thay đổi hẳn, đó là một cảm giác hoảng sợ bất an, như đối mặt với kẻ thù lớn.

"Vậy... vậy nếu nó thực sự sống dậy thì sao?" Dạ Oanh hỏi.

"Sợ gì chứ? Nó chẳng qua chỉ nhiều hơn chúng ta một đôi cánh thôi mà? Không cần sợ, chúng ta cũng có." Tô Vũ cười đáp.

"Chúng ta cũng có? Cánh à?”

Tô Vũ gật đầu nhìn xuống sườn dốc cao hỏi: "Dám nhảy xuống từ đây không?”

Chưa đợi Dạ Oanh trả lời, Tô Vũ đã nắm lấy cánh tay cô ta nhảy xuống. Dạ Oanh sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại, giữa không trung sau lưng Tô

Vũ bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh nửa trong suốt, như cánh bướm không ngừng đập.

Đây là một kỹ năng cơ bản của Phục Ma Điện Thần Vực Tông, "Linh khí hóa cánh", chỉ cần vận dụng linh hoạt, cộng thêm trong cơ thể có đủ linh khí, là có thể phóng ra bên ngoài, ở tiên giới không hiếm, nhưng ở đây e rằng sẽ bị người ta gọi là quái vật.

Khi Dạ Oanh mở mắt ra, cô ta và Tô Vũ đã đáp xuống ổn định trên một phiến đá xám xanh.

Quay đầu lại, mấy tia sáng lấp lánh của đèn pin đang chạy về phía này.

"Chúng ta đã nhảy xuống rồi à?" Dạ Oanh không dám tin nhìn tấm đá dưới chân mình hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta cũng có cánh mà."

Lúc nói chuyện, ba người kia đã chạy tới, dẫn đầu là Địa Lý Bính, chỉ thấy anh †a chạy nhanh, giống như một quả bóng thịt khổng lồ.

"Các người? Các người nhảy thẳng xuống à?" Địa Lý Bính dùng đèn pin chiếu vào hai người, kinh ngạc hỏi.

Dạ Oanh cũng không biết nên giải thích thế nào, giờ cô ta cũng chưa hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, chỉ biết là, lúc đó Tô Vũ nắm lấy cánh tay cô ta, rồi nhắm mắt lại là cô ta đã xuống rồi.

"Ê, các người xuống kiểu gì vậy, có phải các người có thứ gì đó như dù không? Sớm biết thế thì các người lấy ra sớm đi? Hại tôi từ trên đó trượt xuống suýt bong gân đó." Bạch Nhãn Hạt Tử chạy tới rồi hơi oán trách nói.

"Thôi, nhanh làm việc đi." Tô Vũ không giải thích, bởi mấy chuyện này căn bản giải thích cũng không rõ ràng được.

Nhìn bóng lưng Tô Vũ bước nhanh về phía sông ngầm, Xuyên Thiên Hầu đi đến bên cạnh Dạ Oanh hỏi: "Cái... cái vừa nấy là sao vậy?"

Dạ Oanh nhún vai, rồi hơi mở hai tay ra làm động tác vỗ cánh: "Cánh!"

Nói xong, cô ta bám sát theo Tô Vũ, sở dĩ Tô Vũ dẫn Dạ Oanh trực tiếp nhảy xuống từ trên cao, rồi hạ cánh an toàn.

Ý đồ chính là dùng cách này để nói cho Dạ Oanh biết, căn bản không cần lo lắng bất cứ thứ gì ở đây. Bởi vì dù xảy ra bất cứ bất trắc nào, Tô Vũ đều có cách giải quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui